Lửa cháy trong tim - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6

 

Trên xe, Trình Lập lên tiếng trước:

 

“Chuyện của cha em, bàn tới đâu rồi?”

 

Tôi không trả lời, chỉ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây lùi dần trong màn đêm.

 

Lời của Thẩm Nghiễn Chi vẫn vang trong đầu:

 

“Với tình huống nghiên cứu hiện tại của căn bệnh này, chỉ có một phương pháp rất mạo hiểm.”

 

“Nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại thì tình trạng sẽ tệ hơn, bệnh nhân sống không qua một tháng.”

 

Một canh bạc sinh tử.

 

Tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định.

 

“Này! Em làm gì vậy?”

 

Đang u sầu thì bỗng có một đôi tay đặt lên đầu đầu tôi xoa loạn.

 

Là Trình Lập.

 

Anh ta thấy tôi giãy nảy thì nhếch miệng cười:

 

“Tăng chiến lực cho em đấy.”

 

“Nhìn em dạo này như cà tím héo, lát nữa lên nhà anh lấy mấy món bổ của chú Lưu, nhớ tự tẩm bổ thêm vào.”

 

Tôi và Trình Lập có thể làm bạn chính vì luôn kịp kéo nhau dậy khi người kia đang chìm xuống.

 

Chúng tôi quen nhau từ lúc anh ta thất tình hồi đại học.

 

Bạn gái cũ của anh ta đi thực tập, được ông chủ dẫn đi mấy buổi tiệc sang trọng, mỗi ngày có xe sang đưa đón, hoàn toàn chán ghét dáng vẻ áo hoa lòe loẹt của anh ta, nói anh ta trẻ con.

 

 

Dù sao đã từng yêu thật lòng nên càng khó chấp nhận người mình thích trở thành như thế.

 

Anh ta ngày nào cũng say rượu, suýt thì ngã từ bậc thang sân vận động xuống.

 

May là tôi ở đó kéo kịp, còn tát cho anh ta một cái.

 

“Người ta đã đi tiếp rồi, anh còn ngốc nghếch đứng lại làm gì!”

 

Thật ra câu đó, tôi nói với anh ta, cũng là nói với chính mình.

 

...

 

Lấy xong đồ, Trình Lập đòi tôi dẫn anh ta đi ăn lẩu.

 

Anh ta ăn cay kinh khủng, cay đến mức môi tôi gần như sưng phồng.

 

Khu nhà không cho xe lạ ra vào, anh ta định dừng xe ở cổng rồi đưa tôi vào, nhưng tôi từ chối.

 

Vừa mở cửa xe, còn chưa ra hết, tôi đã bị anh ta kéo cổ áo lại.

 

“Bên ngoài mưa to đấy, anh không có ô, em lấy áo che đầu đi.”

 

Tôi quay đầu nhìn cái áo hoa anh ta đưa, cổ áo còn dính dấu son.

 

Không biết là của cô gái nào để lại, có lẽ anh ta cũng không biết.

 

Tôi vội vã xua tay, “Không cần đâu, em chạy vài bước là được.”

 

Anh ta dứt khoát trùm áo lên đầu tôi, đẩy tôi xuống xe:

 

“Đừng kén cá chọn canh nữa, dù sao anh cũng không cần, đưa cho em làm áo mưa luôn cho rồi.”

 

Xuống xe rồi, tôi thầm thấy may mắn.

 

May mà có áo che.

 

Cơn mưa ngoài trời to hơn tôi tưởng, đến khi chạy tới chân tòa nhà, nửa ống quần đã ướt nhẹp.

 

Dù vậy, khi thấy bóng người ướt sũng kia, bước chân tôi vẫn chậm lại.

 

Đôi mắt sáng lấp lánh trong đêm tối ấy đang nhìn tôi chằm chằm, anh đứng yên ở đó để mặc cho mưa tuôn xuống mặt.

 

“Thẩm Nghiễn Chi... Bác sĩ Thẩm, sao anh lại đến đây?”

 

Khi rời khỏi bệnh viện, ánh mắt anh đã cho tôi biết, anh đã sớm nhận ra tôi rồi.

 

Coi tôi như người xa lạ, buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại cuộc sống mới.

 

Có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng tôi.

 

Mưa không làm tan đi sự giận dữ trong đáy mắt anh, ánh mắt anh lướt qua mái tóc rối bù, đôi môi sưng nhẹ của tôi, sau cùng ánh nhìn đầy châm biếm lạnh lẽo.

 

“Chuyện của cha cô còn chưa xong, cô đã có tâm trạng lo việc khác.”

 

“Lưu Tích, cô giỏi lắm.”

 

“Tôi làm gì chứ?”

 

Anh không trả lời thẳng, chỉ tiếp tục nghiêm giọng hỏi tiếp:

 

“Cô biết không, ngân hàng máu đang thiếu trầm trọng.”

 

“Bệnh viện mới ra quy định, lần truyền máu tiếp theo cần 5 giấy chứng nhận hiến máu, nếu không thì không cho cấp máu, cô biết không?”

 

“Dù cha cô đã nhập viện, không có người ký tên hiến máu vẫn không lấy được, cô biết không?”

 

Lời anh nói khiến tôi sững sờ.

 

Trước đây truyền máu đâu phiền phức như vậy, chỉ cần báo trước là xong.

 

Giờ đổi rồi sao?

 

Anh cười khẩy, giọng lẫn nước mưa và chút đắng cay:

 

“Cô không biết.”

 

“Bởi vì cô chẳng bao giờ để tâm.”

 

Giây phút đó, tôi không rõ anh đang trách tôi của hiện tại, hay cả tôi của quá khứ.

 

Có lẽ đứng dưới mưa lâu quá, môi anh tái nhợt, mặt mày mệt mỏi, cả người như sắp không trụ nổi.

 

“Anh không sao chứ?”

 

“Hay anh lên nhà nghỉ một lát đi.”

 

Gương mặt anh lạnh tanh, như muốn nói ‘tôi không dễ dãi đối với cô như vậy’.

 

Sau đó anh tùy tiện lau nước mưa trên mặt, rồi ném vật đang cầm trên tay vào lòng tôi.

 

Quay người bước đi.

 

Tôi mở ra xem, là năm tờ giấy chứng nhận hiến máu, có một tờ là của anh.

 

Cho nên, sắc mặt anh tệ như vậy, là bởi vì…

 

“Thẩm Nghiễn Chi!”

 

Bóng người phía trước loạng choạng, rồi nặng nề ngã xuống.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo