Mang Thai Với Anh Trai Sinh Đôi Của Chồng - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

10.

Lúc tôi vẫn còn đang ở công ty xử lý hạng mục dự án thì cánh cửa phòng làm việc đột ngột bị ai đó thô bạo đẩy mạnh ra.

Người Chu Tự nồng nặc mùi rượu, anh ta xông thẳng vào, đứng trước bàn làm việc mà chất vấn tôi:

“Tại sao vậy? Rõ ràng là trước kia, mỗi lần anh theo đuổi người khác, đối xử tốt với mấy cô kia, em đều lập tức chạy tới khóc lóc làm ầm lên, ép anh phải về nhà. Lần này anh đã bỏ tiền bồi thường cho Lâm Thư Vũ, chấm dứt hợp đồng rồi, sao em không mắng anh nữa?”

“Bởi vì lúc trước tôi còn yêu anh, nên tôi không chịu nổi việc anh đối tốt với người phụ nữ khác.”

Chu Tự sững người, hốc mắt lập tức đỏ lên.

“Có thể… Yêu anh thêm lần nữa không? Anh hứa sẽ cắt đứt hoàn toàn với mấy cô gái ngoài kia, không để họ xuất hiện trước mặt em nữa.”

“Chu Tự, anh có thể ký đơn ly hôn được không?”

Chu Tự đứng ở chỗ ngược sáng, trong ánh mắt chứa đầy vẻ ấm ức:

“Noãn Noãn, anh không muốn ký.”

“Chu Tự, anh định vị theo dõi tôi bằng app tình nhân đúng không?”

Tôi mở điện thoại ra, ngay trước mặt anh ta, tôi gỡ bỏ liên kết tình nhân đã duy trì suốt mười mấy năm nay.

Toàn thân Chu Tự lạnh ngắt, chân tay cứng đờ.

Đó là app mà hai người chúng tôi tải về ngày chính thức xác lập quan hệ yêu đương, có thể theo dõi vị trí của đối phương mọi lúc mọi nơi.

Rõ ràng đã hứa suốt đời không bao giờ gỡ bỏ mà, đồ lừa đảo!

11.

Anh ta sải bước tiến lại, mạnh mẽ kéo tôi vào lòng, trút từng nụ hôn dữ dội xuống người tôi như mưa bão.

Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng anh ta lại càng siết chặt hơn.

“Noãn Noãn, anh thực sự biết sai rồi. Chúng ta bắt đầu lại được không?”

Tôi vươn tay với lấy chiếc bình hoa trên giá.

“Choang!” — bình hoa giáng thẳng lên đầu Chu Tự.

Anh ta khép mắt lại, máu theo tóc nhỏ xuống sàn, giọng của anh ta khàn khàn, run nhẹ:

“Noãn Noãn… Em đánh anh… Đây là lần đầu tiên em đánh anh.”

Chu Tự cúi thấp đầu.

Tôi định gọi cấp cứu, nhưng anh ta lại xoay người, lảo đảo bước ra ngoài.

Tôi day trán, mệt mỏi ngồi trở lại ghế.

12.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Chu lao đến nhà tôi.

“Vết thương trên đầu A Tự là do con đánh sao? Sao con có thể nhẫn tâm như vậy chứ! Chỉ vì muốn ly hôn mà con định giết chết nó luôn sao?”

“Là anh ta tự ý tới công ty quấy rối tôi, tôi mới cầm bình hoa đập lên đầu anh ta. Nếu bà cho rằng tôi cố ý gây thương tích, vậy thì cứ việc báo cảnh sát đi.”

Tôi đáp trả bằng thái độ cứng rắn.

Mẹ Chu tức đến mức đổi cả sắc mặt:

“Con với A Tự vẫn chưa ly hôn, nó đụng chạm con vài cái, cùng lắm cũng chỉ là vợ chồng ân ái chút thôi, sao có thể ra tay đánh đập chứ?”

“Trong tình huống tôi đã từ chối rõ ràng, cho dù là vợ chồng cũng vẫn cấu thành tội cưỡng ép quấy rối được.”

Mặt bà ta tái xanh:

“Con! Con! Ta mặc kệ! Bây giờ con phải lập tức tới bệnh viện chăm sóc A Tự, cho đến khi nó xuất viện mới thôi!”

“Không đời nào, tránh ra!”

Bà ta giơ tay chặn tôi, đúng lúc Chu Nghiễn Thâm sải bước đi tới, hất tay bà ta ra.

“Mẹ, xin mẹ tôn trọng vị hôn thê của con.”

Mẹ Chu như thấy trời sập ngay trước mắt, giọng lạc cả đi:

“Con nhìn trúng ai không nhìn, lại đi thích em dâu mình cơ chứ! Em con bây giờ đang ở bệnh viện tuyệt thực đòi gặp Giang Noãn, chẳng lẽ con định để nó chết đói luôn sao?”

Chu Nghiễn Thâm lạnh giọng:

“Nó đói rồi tự khắc sẽ ăn. Không có chuyện gì nữa thì mẹ về đi. Sau này có gì thì gọi điện cho con, đừng tới làm phiền Noãn Noãn nữa.”

Mẹ Chu tức đến nỗi phải hít thở sâu mấy lần, cuối cùng giận dữ lườm tôi rồi bỏ đi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo