Một Ngày Nọ, Chúng Tôi Vô Tình Gặp Lại - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

4


Phong Trình khởi động xe, hòa vào dòng người.


Trong xe yên tĩnh đến mức không một tiếng động.


Mùi nước hoa thoang thoảng trên xe, vẫn là mùi hoa trà.


Phong Trình không nói gì, tôi cũng im lặng chờ đợi.


Vài phút sau, anh lên tiếng: "Giờ em có bạn trai chưa?"


Tôi ngẩn người một giây rồi trả lời: "Có rồi, sắp cưới đến nơi."


Bàn tay đang cầm vô lăng của Phong Trình siết chặt lại một chút, rồi lại giả vờ như không có chuyện gì mà "ồ" một tiếng.


"Nhớ gửi thiệp mời cho tôi đấy."


Tôi mỉm cười: "Được thôi, vậy anh định mừng bao nhiêu tiền?"


Phong Trình quay đầu nhìn tôi, thản nhiên nói: "Vậy em hy vọng tôi mừng bao nhiêu?"


Tôi hét giá trên trời: "Không có 88 vạn thì không được đâu nhỉ."


Phong Trình cười khẩy: "Đó là tiền thách cưới rồi."


Tôi không tỏ thái độ gì: "Vậy rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì với tôi?"


Phong Trình nhìn thẳng phía trước lái xe, giọng bình thản: "Không có gì."


Tôi cạn lời, không có gì mà anh gọi tôi lên xe?


Phong Trình đưa tôi đến cổng khu chung cư rồi rời đi.


Về nhà báo cáo với mẹ, bà không quan tâm chuyện trốn học mà lại hỏi tôi: "Gia cảnh cậu bé đó thế nào?"


Tôi nói: "Con không biết."


Mẹ tôi lại hỏi: "Nhân phẩm thì sao?"


Tôi nói: "Con không biết."


Mẹ tôi tức đến vỗ đùi thở dài: "Con xem con làm chị kiểu gì thế, cái gì cũng không biết!"


Cằn nhằn vài câu, bà lại chuyển mũi dùi sang tôi: "Em gái con cũng có người yêu rồi, con còn không mau dắt một đứa bạn trai về đây?"


Tôi không muốn nghe bà lải nhải, bèn ra tủ lạnh lấy đồ ăn, chuẩn bị về căn hộ của mình.


Mẹ gọi tôi lại: "Dì út giới thiệu cho con một đối tượng, là họ hàng nhà hàng xóm, giáo viên đại học, công việc tốt, trông cũng đẹp trai."


Tôi nói cho qua chuyện: "Con đang thất nghiệp, không xứng với giáo viên đại học đâu."


Mẹ tôi lập tức lườm: "Thất nghiệp càng tốt, mai đi xem mắt."


Vì trứng không thể chọi với đá.


Ngày hôm sau, tôi đến nhà hàng theo lịch hẹn.


Vừa đến đúng vị trí đã hẹn, tôi liền thấy Phong Trình trong bộ vest lịch lãm đang ngồi đó, bên cạnh còn có một bó hoa.


Tôi sững người một chút rồi quay người bỏ đi.


Phong Trình gọi tôi lại: "Đã đến rồi, sao không ngồi lại nói chuyện một lát?"


Tôi cười như không cười: "Tôi với anh có gì hay ho để nói đâu."


Phong Trình đứng dậy, giọng điệu không thể bình thản hơn.


"Vậy thì nói chuyện về 88 vạn tiền mừng cưới."


5


Anh thấy tôi do dự, bèn chủ động kéo ghế ra.


Tôi hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống.


Phong Trình gọi phục vụ đến gọi món.


Tôi gọi hai món mình thích ăn rồi thôi.


Phong Trình nhướng mày: "Khách sáo thế?"


Trước đây khi đi ăn với anh, món ngon tôi phải gọi một lượt, món chưa ăn bao giờ cũng phải gọi thử một lượt.


Cuối cùng còn thừa rất nhiều, ép anh ăn đến no căng.


Còn mình thì gói mang về rồi cũng chẳng ăn.


Giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn tự tát cho mình một cái.


Con người quả nhiên không thể đồng cảm được với chính bản thân mình trong quá khứ.


Tôi mỉm cười nói: "Dạo này tôi đang giảm cân."


Phong Trình không nói gì, gọi thêm hai món nữa rồi đưa thực đơn cho phục vụ.


Khi món ăn được dọn lên, tôi sững sờ.


Gà xào ớt và tôm sốt chanh.


Đây chẳng phải vẫn là những món tôi thích sao?


Tôi hỏi anh: "Anh không gọi hai món mình thích à?"


Anh rót cho tôi một cốc nước, giọng điệu bình thản: "Giờ chúng đã trở thành món anh thích rồi."


Tôi mím chặt môi, không nói gì.


Anh dùng khăn ướt lau đũa rồi đưa cho tôi: "Vừa ăn vừa nói chuyện đi."


Tôi nhớ trước đây anh không thích nói chuyện trong lúc ăn.


"Dạo này em đang làm gì?"


"Nghỉ việc nằm thẳng cẳng đó." Tôi đáp.


Phong Trình nhướng mày: "Tại sao lại nghỉ việc?"


Tôi: "Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian."


Phong Trình chậm rãi hỏi tôi vài câu.


Giọng anh rất hay, trầm ấm như tiếng đàn cello.


Thỉnh thoảng tôi ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau.


Trong khoảnh khắc mơ hồ, tôi như quay trở lại năm lớp 12 lúc điền nguyện vọng.


Tôi ngồi đối diện anh, nghe anh giới thiệu những ngành học phù hợp.


Anh cầm bút ghi chép rất nghiêm túc, còn tôi ngồi bên cạnh nghe mà lòng để đâu đâu.


Nghe anh nói đến "Kế toán".


Tôi vội vàng gạt đi: "Kế toán không được đâu, em dốt toán lắm."


Phong Trình nói: "Toán của em cũng được mà, không đến nỗi tệ."


Thấy tôi không thích, anh lại hỏi: "Vậy làm giáo viên thì sao?"


Tôi chống cằm, mặt nhăn như quả mướp đắng: "Làm giáo viên chẳng phải cả đời quanh quẩn ở trường học sao, ngày nào cũng phải dậy sớm, em nhất quyết không chịu đâu!"


Phong Trình bất lực xoa xoa thái dương, ngẩng đầu hỏi tôi: "Vậy em muốn đi đâu?"


Tôi nhìn anh không chớp mắt: "Thầy ở đâu, em đến đó."


Ngòi bút của Phong Trình khựng lại, mực loang ra trên trang giấy.


Ánh mắt anh sâu thẳm: "Em có biết mình đang nói gì không?"


Tôi rướn người về phía trước, hai tay chống lên bàn, bốn mắt nhìn thẳng vào anh: "Phong Trình, em thích anh."


Anh im lặng nhìn tôi, đôi đồng tử đen láy khẽ rung động.


Một lúc lâu sau, anh thu lại ánh mắt: "Em bây giờ còn nhỏ, chuyện tình cảm vẫn chưa hiểu đâu."


"Đợi khi em lên đại học sẽ gặp được rất nhiều người ưu tú."


"Đến lúc đó, em sẽ không còn thích tôi nữa."


Tôi cau mày, giọng quả quyết: "Dù bao lâu đi nữa, em vẫn sẽ thích anh."


Phong Trình không nói gì thêm, xé tờ giấy đã viết xong nhét vào tay tôi: "Em xem mấy ngành này thế nào."


Tôi tiện tay đút vào túi, hỏi anh: "Thầy ơi, thầy học chuyên ngành gì ạ?"


Phong Trình nói: "Toán ứng dụng."


Tôi "ồ" một tiếng, rồi bỗng cười: "Vậy em thi ngành này nhé."


Phong Trình cau mày: "Đừng có quậy."


Cuối cùng, tôi đã không quậy thật, tôi chọn ngành tiếng Anh là thế mạnh của mình.


6


"Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"


Một câu nói của Phong Trình lập tức kéo tôi về từ hồi ức.


Tôi hoàn hồn, nhận ra bát cơm đã ăn hết nhưng đồ ăn thì chẳng động mấy miếng.


"Chắc là sáng ăn nhiều quá." Tôi giải thích.


Phong Trình rút một tờ giấy ăn đưa cho tôi, giọng trầm ấm: "Lau miệng đi."


Tôi ngẩn người một chút rồi nhận lấy: "Cảm ơn."


Phong Trình không nói gì, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn tôi.


"Em thay đổi nhiều quá."


"Trưởng thành rồi không tốt sao?"


Phong Trình cười khẽ, đáy mắt ánh lên sự dịu dàng: "Không có gì là không tốt cả."


Tôi lại ngẩn người.


Khi chúng tôi còn yêu nhau, tôi thường cảm thấy bất an, luôn lo được lo mất, hỏi anh hết lần này đến lần khác: "Nếu em cứ trẻ con mãi thì sao, anh có hết thích em không?"


Phong Trình đưa tay lên xoa đầu tôi: "Nhuộm lại tóc đen đi."


Tôi bĩu môi: "Không đẹp à?"


Phong Trình nói: "Màu đen đẹp hơn."


Tôi ghé sát vào anh, cố tình hỏi: "Nhưng em chỉ thích màu đỏ này thôi, không được sao?"


Ánh mắt Phong Trình trầm xuống, anh giữ lấy gáy tôi và hôn xuống.


Một lúc lâu sau, anh mới buông tôi ra, giọng khàn khàn: " Chỉ cần em thích thì không có gì là không được cả."


Tôi tựa vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.


Giống như bây giờ, tôi nghe thấy nhịp tim của chính mình.


Tôi dùng sức véo vào mặt trong cổ tay để trái tim mình bình tĩnh lại.


Tôi ngẩng đầu nói với Phong Trình: "Chúng ta đi thôi."


Phong Trình đưa tôi đến căn hộ, rồi cũng như lần trước, đưa tôi đến cửa là chuẩn bị rời đi.


"Phong Trình." Tôi gọi anh lại.


Phong Trình dừng bước, quay lại nhìn tôi: "Chuyện gì?"


Tôi mím môi, thăm dò hỏi: "Lần xem mắt này, nên giải thích thế nào đây?"


Phong Trình nhìn tôi, giọng bình thản: "Giải thích thế nào là sao?"


Tôi bỗng nói lắp: "Là... là nếu dì út của em hỏi, thì phải nói chuyện này thế nào."


Tuy không phải lần đầu xem mắt, nhưng xem mắt với người yêu cũ thì là lần đầu tiên.


Tôi cảm thấy da đầu sắp nổ tung, thì nghe thấy Phong Trình thản nhiên lên tiếng: "Tôi sẽ nói, tôi rất hài lòng, nhưng đối phương có lẽ không hài lòng với tôi lắm."


Tôi đứng chết trân tại chỗ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Ý của anh là anh đã để mắt đến tôi ư?


Phong Trình lại nói: "Về 88 vạn tiền mừng, nếu em kết hôn, tôi sẽ mừng."


Nói xong anh đặt bó hoa ly vào tay tôi, rồi lên xe đi thẳng không ngoảnh đầu lại.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo