Mười Năm Gặp Lại Anh - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Anh không nhìn tôi. 


Lúc này tôi mới dám nghiêm túc đánh giá và quan sát anh. 


Anh gầy đi nhiều quá. 


Xương gò má lộ rõ, cơ mặt hõm xuống, trông cả người có chút sắc bén lạnh lùng.  


Rõ ràng trước kia được tôi chăm bẵm đến khỏe mạnh cường tráng, thậm chí còn thấy cả cơ bắp cuồn cuộn nữa.


"Không cần." Anh lại từ chối yêu cầu nấu ăn của tôi.


...Xem ra đúng là khó ăn thật.


"Nấu ăn rất mệt." Anh nói thêm: "Cô cứ làm tốt công việc của mình và chăm sóc Đậu Đậu thật tốt là được."


Tôi chợt nhớ lại trước đây tôi từng nói sau này kết hôn sẽ chuyên tâm lo việc bếp núc cho anh, thậm chí còn dự định đi học một lớp nấu ăn đàng hoàng để nâng cao tay nghề.


Anh lại nói không cần.


"Sau này có tiền, anh sẽ thuê một cô giúp việc về nấu ăn. Hoặc là có thời gian thì anh sẽ nấu."


"Ôn Tri Hạ, anh cưới em không phải để em ngày ngày quanh quẩn trong bếp."


"Em còn cả một cuộc đời và những tháng năm tươi đẹp phía trước. Anh càng hy vọng em sẽ ra ngoài, đi đến nhiều nơi hơn để có thể nhìn ngắm những cảnh đẹp mà em chưa từng thấy."


14


Đậu Đậu đang không ngừng phát ra những âm thanh ư ử, có lẽ là đã đói lắm rồi. 


Thế là tôi đi lấy một ít thức ăn cho nó. 


Đậu Đậu vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn tôi, cứ như thể chỉ cần tôi lơ là một chút thì nó sẽ lập tức chạy mất vậy.


Sau khi ăn xong, tôi lại cùng Đậu Đậu chơi trò ném đĩa bay trong vườn, đó là trò chơi yêu thích nhất của nó ngày xưa. 


Tôi sẽ giả vờ ném đĩa bay ra xa, nhưng thực chất lại giấu sau lưng. 


Cứ lặp lại như vậy ba lần thì tôi mới thật sự ném đi. 


Đậu Đậu trước đây còn bị tôi lừa, nhưng sau này nó đã khôn ra. 


Dù vậy, để làm tôi vui, nó vẫn sẽ phối hợp giả vờ bị lừa.


Lần này cũng vậy.


Khi chiếc đĩa bay cuối cùng được ném ra, Đậu Đậu vui đến phát điên, lập tức lao đi như một mũi tên để bắt lấy nó. 


Tôi cũng vui lây, còn phấn khích huýt sáo một tiếng nữa.


Nhưng đột nhiên giọng nói của Phó Xuyến bỗng vang lên, nghe qua có chút gấp gáp, sau đó cổ tay tôi cũng bị anh nắm chặt.


"Rốt cuộc… cô là ai?"


15


Hai năm trước, khi tôi vừa qua đời, Phó Xuyến đã hứa với tôi rằng anh sẽ sống thật tốt. 


Anh nói anh sẽ ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ đàng hoàng, tiếp tục làm việc chăm chỉ, và cũng sẽ chăm sóc Đậu Đậu thật tốt.


Thế nhưng, khi linh hồn tôi thoát ra khỏi cơ thể, tôi đã thấy Phó Xuyến ôm lấy thi thể tôi khóc nức nở như một đứa trẻ. 


Ròng rã suốt hai ngày, anh như một con thú hoang cô độc vừa mất đi bạn đời, chênh vênh bên bờ vực sụp đổ. 


Anh không cho phép bất cứ ai chạm vào thi thể của tôi, ngay cả khi tôi buộc phải đưa đi hỏa táng.


Anh khóc không ngừng nghỉ, ngày cũng như đêm. 


Anh ngồi trên mặt đất nắm chặt tay tôi và không ngừng gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.


Anh gọi tôi là vợ.


16


Ngày tôi được đem đi hỏa táng, anh như phát điên mà lao về phía trước, cứ như thể muốn cùng tôi bước vào lò hỏa táng vậy. 


Mấy người bạn thân đã phải rất vất vả mới có thể giữ được anh lại.


"Anh Xuyến, anh tỉnh táo lại đi! Chị dâu mà thấy anh thế này thì chị ấy sẽ buồn lắm đấy!"


"Đúng rồi A Xuyến, xin nén đau thương!"


Phó Xuyến bỗng nhiên như bị rút cạn toàn bộ sức lực, cơ thể lập tức trở nên mềm nhũn ra. 


Anh ôm di ảnh của tôi, quỳ sụp xuống đất, cúi đầu rồi khóc thét lên.


Và tôi, tôi chỉ có thể bay lơ lửng từ xa, lo lắng đến mức xoay vòng tại chỗ. 


Tôi cũng sắp hóa điên rồi. 


Tôi điên cuồng giãy giụa, cố gắng bay xuống để ôm lấy anh thêm một lần nữa. 


Nhưng rất nhanh, một lực hút khổng lồ từ phía sau đã cuốn tôi đi.


Khi tỉnh dậy lần nữa thì tôi thấy mình đã ở Vong Xuyên. 


Nhưng tôi đã ở đó suốt hai năm mà vẫn không thể siêu thoát và cũng không thể nào quên đi được kiếp trước.


Cho đến khi ngay cả Diêm Vương cũng phát phiền, tôi mới có cơ hội được hồi sinh một lần. 


Mặc dù là mượn thân thể của người khác, nhưng tôi cũng đã thấy rất mãn nguyện rồi.


Có thể nhìn thấy anh thêm một lần nữa. Thấy anh vẫn đang sống tốt.


Đối với tôi, vậy là đã quá đủ rồi.


17


"Phó tổng sao vậy ạ? Tôi là Hà Bình đây mà." Tôi quay người lại, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt.


Tôi là Hà Bình. 


Một cô gái hoàn toàn bình thường và không mấy nổi bật tên là Hà Bình. 


Là người không thể có bất kỳ tương lai hay vướng mắc nào với anh. 


Tôi cũng không biết mình có thể ở lại thế gian này bao lâu, vì vậy tôi không thể nhận anh.


Tôi không thể để anh phải chịu đựng nỗi đau mất tôi thêm một lần nào nữa.


Trong đôi mắt đen láy của anh, tôi thậm chí còn nhìn thấy rõ khuôn mặt của chính mình lúc này: bình thường, tầm thường, làn da hơi ngăm đen, và trên má còn có vài nốt tàn nhang nhỏ.


Anh nhìn tôi chằm chằm, sâu trong đáy mắt là những cảm xúc nặng nề đang không ngừng cuộn trào.


"Phó tổng?"


Anh bỗng dưng hoàn hồn, và trong mắt cũng chợt thoáng qua một tia thất vọng.


"Không có gì." Anh buông tay: "Cô làm tôi nhớ đến một người..."


18


Tôi không kìm được liền hỏi: "Ai vậy ạ?"


Anh nhìn Đậu Đậu đang ngậm đĩa bay lao về phía chúng tôi, rồi đáp lại với giọng điệu có chút mơ hồ: "Vợ tôi."


Lòng tôi khẽ động: "Vợ anh... tôi nghe nói đã qua đời rồi."


Anh "ừ" một tiếng, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài trên bãi cỏ: "Hai năm rồi."


Anh khẽ nói: "Cô ấy cũng giống cô, khi thấy cơm cháy thì sẽ cho tỏi vào."


Tôi có chút đổ mồ hôi hột. Hóa ra anh đã nhận ra rồi.


"Cô ấy cũng không giỏi nấu ăn, khoai tây sợi cũng toàn cắt rất thô."


"Thậm chí cả mùi vị nấu ăn của hai người cũng rất giống nhau."


Tôi bỗng cảm thấy chột dạ.


"Vừa nãy, khi thấy cô ném đĩa bay…" Anh nói tiếp: "Suýt chút nữa thì tôi đã nhầm cô là cô ấy."


Anh duỗi thẳng chân, khuỷu tay gác lên đầu gối. 


Đậu Đậu ngậm chiếc đĩa bay chạy đến, nó định đưa cho tôi. 


Tôi liếc mắt ra hiệu cho nó, và nó lại hiểu ý. Nó cụp đầu xuống, mang chiếc đĩa bay đến đặt vào tay Phó Xuyến.


Phó Xuyến cười khẩy một tiếng: "Nhưng sao cô có thể là cô ấy được chứ. Trước đây khi tôi ở bên cô ấy, Đậu Đậu luôn bất chấp tất cả mà chạy về phía cô ấy."


"Người chết thì không thể sống lại."


"Có lẽ tôi thực sự điên rồi, sao lại có thể nhầm lẫn cô với cô ấy được."


19


Tôi không biết phải nói gì và càng không biết nên an ủi anh thế nào.


"Người thì phải nhìn về phía trước, Phó tổng. Vợ anh nhất định hy vọng anh sống tốt, tôi thấy cô An Na đó cũng rất tốt..."


Phó Xuyến bỗng nhiên thu lại mọi biểu cảm, anh đứng dậy, đút tay vào túi quần rồi rời đi: "Ngày mai tôi sẽ đến Cửu Lĩnh Sơn ở một thời gian, cô chăm sóc Đậu Đậu giúp tôi nhé."


Sao mới về được một lát đã lại đi rồi? Tôi lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh và thấy anh rút điện thoại ra gọi: "Thư ký Trần, thu dọn các tài liệu quan trọng của công ty gần đây."


"Ừm, ngày mai đi Cửu Lĩnh Sơn."


Hóa ra anh đã sắp xếp thư ký Trần đi cùng. 


Tôi đứng tại chỗ và cảm thấy có chút bối rối, và đột nhiên cũng không biết mình nên làm gì.


Tôi đã gặp được anh rồi. Có thư ký Trần ở bên, anh dường như cũng đã định bước ra khỏi quá khứ.


Sự tồn tại của tôi có lẽ đã trở nên không còn cần thiết nữa.


20


Ngày hôm sau, Phó Xuyến đã rời đi. Anh nói sẽ ở lại Cửu Lĩnh Sơn nửa tháng.


Đến ngày thứ tư, tôi bắt đầu dọn dẹp các căn phòng. 


Đồ đạc trong phòng anh rất ít, sạch sẽ và đơn giản hệt như một căn phòng mẫu, tôi cũng không tìm thấy bất kỳ món đồ nào của mình. 


Chẳng lẽ anh đã vứt hết rồi sao? 


Vứt hết cũng tốt. 


Vật còn người mất, giữ lại cũng chỉ làm tăng thêm nỗi buồn.


Cả căn biệt thự nhanh chóng được dọn dẹp xong, gần như không có chỗ nào quá bẩn. 


Nhờ có hệ thống nhà thông minh toàn diện nên mọi thứ đều không cần tôi phải tự tay làm quá nhiều.


Khi tôi dọn đến căn phòng bị khóa, sự tò mò đã lấn át lý trí. 


Khóa cửa là khóa mật mã. 


Tôi thử nhập một dãy số duy nhất mà tôi nghĩ đến.


Sinh nhật của tôi.


"Tách" một tiếng, khóa cửa đã mở.


Cánh cửa từ từ hé ra, bên trong tối đen như mực. 


Tôi kéo rèm cửa ra, những hạt bụi li ti bay lất phất trong không khí. 


Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được bí mật cất giấu bên trong căn phòng này.


21


Cách bài trí, đồ đạc, tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều giống hệt như căn tầng hầm mà chúng tôi đã sống cùng nhau suốt năm năm. 


Nếu không phải vì tiếng "ro ro" của con robot hút bụi, tôi thậm chí còn nghi ngờ có phải là mình đang quay trở lại căn tầng hầm năm xưa hay không. 


Ngay cả phòng tắm cũng được trang trí giống hệt cái nhà vệ sinh chật hẹp ở tầng hầm ngày trước.


Tôi nhìn vào gương. 


Trước gương vẫn đặt chiếc lược của tôi, những chai lọ dưỡng da của tôi. 


Một số thậm chí đã quá hạn sử dụng từ lâu nhưng anh vẫn không nỡ vứt đi.


Ngày xưa ở nhà vệ sinh tầng hầm, tôi gội đầu thường xuyên bị hết nước nóng giữa chừng, lạnh đến mức nghiến răng ken két. 


Anh vừa phải dùng ấm đun nước đun thêm, vừa giúp tôi xả nước. 


Đến lượt anh tắm thì nước nóng đã không còn đủ. Để tiết kiệm chút tiền điện đó, anh cứ thế tắm bằng nước nửa nóng nửa lạnh, rồi sau khi lau khô tóc thì nhanh chóng chui vào chăn. 


Tôi muốn làm ấm tay cho anh, nhưng anh lại khoanh tay lại không cho: "Lạnh lắm, lát nữa hẵng ôm em, ngoan."


Và bây giờ, trong tủ quần áo, tất cả đồ của tôi đều ở đó. 


Quần áo của tôi và quần áo của anh được treo cạnh nhau, cứ như thể chúng tôi là một cặp vợ chồng già đã chung sống hàng chục năm vậy. 


Ngay cả bộ ga trải giường vẫn là bộ hoa cúc nhỏ li ti mà tôi yêu thích nhất.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo