Mười Năm Sau, Tôi Lại Đứng Trước Anh - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

27.

Tôi nghĩ mình đã chọc giận Tần Cận Nam, nghĩ là phải hứng chịu cơn thịnh nộ hay sự trừng phạt của anh.

Nhưng không.

Anh chỉ thuận theo, hôn nhẹ lên phần khẩu trang gần bên tai tôi.

Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Hứa Nặc, bởi vì những người công lược khác, chỉ là ‘người công lược’.”

“Còn em… là Hứa Nặc.”

Tần Cận Nam chỉ nói hai câu,

Tôi bỗng khựng lại, không phản ứng kịp.

Trước mắt là một màn hình ngập tràn dòng chữ trắng, như muốn nổ tung.

Một mảng dày đặc, trắng xóa.

【???】

【Tôi điên rồi à? Mắng người ta suốt bao lâu, hóa ra chị đây chính là bạch nguyệt quang bản gốc?】

【Hả???】

【Tôi nói sao mà phản diện cư xử như bị đoạt xác.】

【…Thì ra đây mới là con bài cuối cùng của hệ thống.】

【Trước kia ai mắng chị ấy xuyên đến chỉ để nằm im dưỡng lão đâu rồi?】

【Có bao giờ nghĩ đến khả năng, chị ấy không cần ra tay, phản diện cũng tự dâng mình tới chưa?】

【Thậm chí còn là bạch nguyệt quang đã chết… buff cộng dồn đến nóc.】

【Không biết hệ thống làm cách gì, nghẹn một hơi, chơi lớn hồi sinh luôn người ta.】

【Hàng thật với hàng giả đúng là khác nhau.】

【Dù mất trí, dù khuôn mặt bị tổn thương, phản diện vẫn nhận ra cô ấy.】

【Giờ còn ai dám mắng nữa không?】

【Trước kia mắng người ta do dự không quyết, giờ lại bảo chị ấy nhân hậu bẩm sinh, đến ăn còn khó mà vẫn dắt chó hoang bên đường đi khám.】

【Trước kia mắng chị ấy bất lực không làm gì, giờ nói bạch nguyệt quang nên như vậy, ôn hòa, không hấp tấp, khác hoàn toàn với mấy người thu phục mục đích rõ ràng.】

【Hồi đó cười nhạo chê bai, giờ biết thân phận rồi, lật mặt nhanh như trượt gối.】

【……】

28.

Hứa Nặc.

Ngay khoảnh khắc Tần Cận Nam nghiêm túc gọi tên tôi, vô số mảnh ký ức rời rạc như chớp sáng lướt qua trong đầu tôi.

Nhưng khi tôi cố gắng bắt lấy, thì… không có gì cả.

Trong đầu tôi vẫn là một mảnh trống rỗng, mịt mờ.

Tôi chỉ biết,

Thì ra tôi là Hứa Nặc.

Thì ra, tôi chính là người vợ đã mất sớm của Tần Cận Nam.

Tôi nhẹ nhàng ngẩng mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Tôi nói khẽ: “Em… không nhớ được gì cả…”

Tần Cận Nam gật đầu: “Anh biết.”

Anh cúi người, để trán mình tựa nhẹ vào trán tôi.

Thang máy đã xuống đến tầng hầm, cửa tự động mở ra.

Tần Cận Nam ôm lấy tôi, bế ngang lên.

Cơ thể bỗng nhẹ bẫng, tôi theo bản năng đưa tay vòng qua cổ anh.

Tôi nghe thấy anh nói:“Chúng ta về nhà trước đã.”

29.

Từ khi mọi chuyện được nói rõ, có lẽ vì tôi không phản kháng, Tần Cận Nam cũng chẳng còn dè dặt gì nữa.

Anh bế tôi thẳng từ trên xe vào một căn biệt thự cao lớn, uy nghi mà hoàn toàn xa lạ với tôi.

Vừa bước vào cửa chính, đèn trong nhà liền tự động bật sáng.

Ngay lối vào, đập vào mắt là một bức tranh sơn dầu khổng lồ.

Trong tranh là khuôn mặt của một cô gái trẻ.

Tần Cận Nam nhìn theo ánh mắt tôi, khẽ cất tiếng: “Mười năm… dài quá.”

“Thế nên anh đã học vài thứ để giết thời gian.”

Tiếng đàn piano mơ hồ trên lầu bỗng dừng lại.

Một cánh cửa bị đẩy ra, là Hứa Niệm.

Cậu bé đó giống hệt cha mình, như được đúc từ cùng một khuôn.

Ngay cả ở nhà cũng mặc áo sơ mi đồng phục và quần dài, lúc này đang đứng trên tầng hai, cúi mắt nhìn xuống chúng tôi.

30.

Tôi nhẹ vỗ vào vai Tần Cận Nam, muốn anh đặt tôi xuống.

Nhưng anh không chịu, chỉ bế tôi đến đặt lên chiếc ghế sofa ở đại sảnh.

“Thằng bé đã mười tuổi rồi, có thể hiểu được chuyện.”

Tần Cận Nam tiện tay vắt áo khoác sang một bên:

“Anh đã sớm nói rõ mọi chuyện với nó rồi.”

Chỉ trong lúc anh nói mấy câu ấy, Hứa Niệm đã bước xuống.

Cậu bé đứng trước mặt tôi, cách một bước chân, lặng lẽ nhìn tôi.

Chúng tôi đều im lặng.

Tôi không biết làm sao phải đối mặt với sự thật rằng nó là con trai tôi.

Cuối cùng vẫn là Hứa Niệm lên tiếng trước.

“Ba nói, khi nhà bị cháy, họ lừa mẹ rằng con còn mắc kẹt trong đó, nên mẹ mới quay lại tìm con.”

Lời của Hứa Niệm dừng lại ở đó.

Giọng cậu rất bình thản, rõ ràng từng chữ.

Nhưng vừa dứt lời, trong đôi mắt đen ấy lại trào ra nước mắt.

Lúc này, khi nhìn thấy nước mắt của Hứa Niệm, cùng với những lời cậu nói, tôi dường như được đưa trở về biển lửa của mười năm về trước.

Ký ức trong đầu tôi mơ hồ lóe lên.

Khi đó, Hứa Niệm vẫn còn nằm trong tã lót.

Tần Cận Nam hình như không có ở nhà.

Tôi lao vào biển lửa để tìm con.

Ngọn lửa và khói đặc khiến tôi không mở nổi mắt.

Nhưng tôi vẫn không chút do dự mà bước lên lầu hai.

Xà nhà đang cháy đổ xuống lưng tôi.

Lửa liếm lên tóc và khuôn mặt tôi.

Và từ đó, tôi không bao giờ bước ra khỏi trận hỏa hoạn ấy nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo