Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
31.
Tình thân là một điều kỳ diệu.
Nhìn thấy nước mắt của Hứa Niệm, tôi cũng không kìm được mà bật khóc.
Hứa Niệm bước lên một bước, nhẹ nhàng tựa vào đầu gối tôi.
Cậu đưa tay, dưới ánh mắt của tôi, chậm rãi tháo chiếc khẩu trang trên mặt tôi xuống.
Cậu nhìn thẳng vào những vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đó.
“Mẹ.” Cậu ngẩng mặt gọi tôi.
Nước mắt tôi tuôn không ngừng, tôi cúi đầu, ôm lấy tấm lưng gầy guộc của con trai.
Hứa Niệm, đứa trẻ được cha mình đích thân nuôi dạy nên lạnh lùng và chững chạc, giờ đây trong vòng tay tôi, đã òa lên khóc nức nở.
Trong suốt quá trình ấy, Tần Cận Nam vẫn luôn ngồi bên cạnh tôi, lặng lẽ, nghiêm túc nhìn tôi.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng tôi nghẹn ngào không kìm nén nổi, anh mới đưa tay kéo Hứa Niệm ra, nói “Mẹ con cần nghỉ ngơi rồi.”
32.
Đêm đó, tôi ngồi trên đầu giường phòng ngủ chính, lật xem những tấm ảnh ngày xưa của Hứa Niệm.
Tần Cận Nam đã nuôi dạy thằng bé rất tốt.
Từ khi mới sinh đến lúc lên mười, mỗi năm đều có ảnh ghi lại.
Tần Cận Nam bước ra từ phòng tắm.
Không nói một lời, anh vén chăn lên, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi khẽ co chân lại.
Nhưng anh đã đưa tay vòng qua lưng và eo tôi, kéo tôi vào lòng.
“Em có biết, anh nhận ra em là ai từ khi nào không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
“Đêm 23 tháng trước, đúng 12 giờ khuya, em ở trước cửa hiệu sách, đang cho chó ăn.”
Tần Cận Nam nói: “Lúc xe chạy ngang qua, anh chỉ thấy bóng nghiêng của em.”
“Đã gần mười năm anh không hề có cảm xúc, vậy mà khoảnh khắc ấy, tim anh đập dồn dập, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.”
Anh vừa nói, vừa xoa nhẹ bàn tay tôi: “Nhưng hệ thống không an phận chút nào. Suốt mười năm nay, anh khiến nó không yên ổn, nó cũng liên tục bày trò với anh.”
“Anh sợ đó chỉ là một giấc mộng hoang đường, hay chỉ là ảo ảnh trong nước.”
“Cho nên, dù đã nhận ra em, anh cũng không dám đến gần. Anh sợ, nếu đến gần, em sẽ biến mất.”
Cánh tay dài mạnh mẽ của Tần Cận Nam siết chặt vòng eo tôi.
Tôi bất giác dựa vào vai anh, nghiêng mặt nhìn anh, khẽ hỏi: “Vậy… đêm đó, ở lối thoát hiểm công ty, là anh cố ý?”
Tần Cận Nam không phủ nhận chút nào, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Đúng.”
“Anh biết đó là em, nhưng anh quá sợ.”
Tần Cận Nam, một người như thế, lại thẳng thắn nói ra rằng mình sợ.
“Suốt mười năm, trong những đêm dài vô tận, anh đã mơ rất nhiều giấc mơ.”
“Trong mơ, em rất thật. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, chẳng còn gì nữa.”
“Anh sợ đó lại là một giấc mộng đẹp.”
“Vì vậy anh quan sát em, theo dõi em, thậm chí để em lặp đi lặp lại xuất hiện trước mắt anh.”
“Chỉ khi ấy, anh mới dám vươn tay… giữ lấy em.”