Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15
Dưới ánh trăng.
Đôi mắt anh đen láy sâu thẳm.
Hình bóng tôi phản chiếu trong mắt anh.
Tôi nhỏ giọng nói: “Chắc là dám chứ.”
Lục Yến như không ngờ tôi lại đáp vậy, đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu gối tôi.
Một lúc sau.
Yết hầu anh khẽ động, ánh mắt lạnh nhạt dời đi: “Không mang bao.”
“...”
Tôi mới nhận ra hai người chúng tôi đang nói về hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đèn cuối cùng cũng sáng.
Tôi hoảng hốt đứng dậy,
Lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi: “Đồ lưu manh.”
Nói xong thì như chạy trốn chui vào phòng tắm.
Khi ra ngoài, Lục Yến vẫn ngồi trước máy tính.
Tay áo sơ mi trắng được xắn lên, góc mặt sắc nét, lạnh lùng, đẹp trai.
Như thể anh đã quên hết chuyện vừa xảy ra.
Trong lòng tôi thấy không thoải mái chút nào.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Lại nằm chung giường lần nữa.
Anh tắm xong đi ra.
Tôi theo bản năng kéo chăn lên.
“Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào em.”
Giọng anh thản nhiên.
Không biết là để tôi yên tâm.
Hay là muốn tôi từ bỏ hy vọng.
Tôi tức giận quay lưng lại, không nhìn anh nữa.
“Tắt đèn đi, sáng quá tôi không quen.”
Lục Yến cũng nghe lời: “Ngủ trước đi.”
Tôi hừ lạnh: “Yên tâm, tôi cũng chẳng chạm vào anh đâu.”
“Ừ, ngủ rồi thì chưa chắc.”
“...”
Hai tai tôi lập tức đỏ bừng.
Nghĩ lại cảm giác tối hôm qua.
Hình như, thật sự không nắm hết được.
…
16
Dường như lúc nào Lục Yến cũng bận rộn.
Anh về rất muộn, nhiều lúc tôi đã ngủ mất rồi.
Trong điện thoại, cô bạn thân tức tối trách móc.
“Nằm chung giường với soái ca mà cậu ngủ nổi hả?”
Tôi khẽ nói: “Hình như anh ấy không thích tớ.”
“Không thích thì sao? Nếu thích cậu, đêm tân hôn đã lăn lên người cậu rồi. Phải để lâu sinh tình, lâu ngày sinh con, hiểu không?”
“…”
Tôi cúp máy.
Nói cũng đúng thật.
Tôi không chiếm được trái tim anh, nhưng người thì nhất định phải thử qua.
Đang mải mê suy nghĩ.
Quản lý bộ phận gọi tôi lại: “Đây là tài liệu Tổng giám đốc Lục nhờ chuyển, Tiểu Giang giúp tôi mang qua đó nhé, cảm ơn cô.”
Nói xong anh ta nhét tài liệu vào tay tôi rồi rời đi.
Mấy năm nay, tôi đã từng nhẫn nhục, cũng từng chịu uất ức.
Uất ức thì cũng chịu rồi.
Tôi hít sâu một hơi, đợi khi nào cầm được 10 triệu rồi, tôi nghỉ việc ngay!
Địa điểm là khách sạn đối diện.
Vừa hay còn có thể gặp được Lục Yến.
Chỉ là tôi vừa đếm số phòng.
Người mở cửa lại là một cô gái.
Một cô gái chỉ quấn khăn tắm trên người.
17
Có lẽ thấy tôi ôm tài liệu trong tay.
Cô ta rất hiểu chuyện nói: “Bạn trai tôi ra ngoài có việc rồi, cô là nhân viên của anh ấy đúng không?”
Khoảnh khắc đó.
Tôi quên luôn mình cảm thấy gì trong lòng.
Sững người một lúc, tôi gật đầu, đưa tài liệu xong liền quay người rời đi.
Bước chân nhẹ bẫng.
Đầu óc trống rỗng.
Tôi muốn gọi điện hỏi cho rõ.
Nhưng lại nhận ra mình chẳng có tư cách quản chuyện riêng của anh.
Vốn dĩ cuộc hôn nhân này cũng chỉ là giả.
18
Tôi vừa khó chịu vừa muốn khóc.
Chạy đến quán bar gọi hai anh người mẫu nam.
Lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Bạn thân có việc đột xuất không đến được.
Trong điện thoại còn khuyên tôi đừng uống nhiều, đêm nay đừng để "gạo nấu thành cơm".
Tôi chẳng nghe lọt câu nào.
Điện thoại lại sáng lên.
Lục Yến nhắn: [Em ở đâu?]
Tôi giả vờ không thấy, chưa đầy mấy giây đã trả lời lại: [Tăng ca.]
[Vất vả rồi.]
Còn ra vẻ quan tâm.
Viền mắt tôi hơi nóng lên, cắn răng nhắn lại: [Anh biết vậy là tốt rồi!]
[Ừm, tôi đến kính em một ly nhé?]
19
Tôi lập tức ngẩng đầu.
Đèn neon nhấp nháy trước mắt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chắc Lục Yến đang vui vẻ bên phụ nữ, sao có thể ở đây được.
Thu lại ánh mắt, tôi vô tình liếc nhìn.
Liền đối diện với người đàn ông đứng cách đó không xa.
Lục Yến đứng trong góc tối, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đỏ rực.
Tây trang chỉnh tề, dáng người cao ráo.
Anh đưa tay rít một hơi thuốc.
Qua làn khói mờ, ánh mắt vô cảm rơi lên người tôi.
Lúc đó, hai bên tôi mỗi bên có một người mẫu nam ngồi cạnh.
Một người rót rượu, một người đút hoa quả cho tôi.