Nắng mưa - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

20

 

Tôi còn đang sững sờ.

 

Lục Yến ung dung dập tắt điếu thuốc, thong thả bước tới.

 

Người mẫu nam nhìn thấy không khí không ổn:“Chậc chậc, anh ta là ai vậy? Hung dữ quá.”

 

Tôi nhất thời không biết giải thích sao.

 

Người mẫu nam vẫn không chịu thôi: “Có tụi tôi chưa đủ à? Chị lại gọi thêm một người nữa hả? Chị nói gì đi chứ?”

 

Lục Yến nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: “Cậu gọi thêm câu nữa thử xem.”

 

Người mẫu nam sợ đến mức rụt cổ, im bặt.

 

Tôi lúng túng đứng dậy, đầu có chút choáng:“Chúng ta về nhà đi…”

 

Lục Yến nhìn tôi, giống như xem kịch vui:“Lần này tôi ngủ ở đâu?”

 

“Yên tâm, không cần anh ngủ ở giữa đâu.”

 

Anh bật cười đầy tức giận:“Định đuổi tôi về nhà mẹ đẻ phải không?”

 

“…”

 

21

 

Sắc mặt Lục Yến lạnh đi, giây tiếp theo liền nắm cổ tay tôi kéo ra ngoài.

 

Tôi vùng vẫy, cũng nổi giận, nói thẳng: “Chỉ cho phép anh có bạn gái, không cho tôi tìm niềm vui à? Anh cũng phải cho tôi quyền phạm sai lầm chứ!”

 

Một câu “phạm sai lầm” thật hay ho.

 

Lục Yến nhíu mày: “Bạn gái gì cơ?”

 

“Người ta tắm rửa sạch sẽ đợi anh rồi còn gì!”

 

Điện thoại đổ chuông.

 

Lục Yến thuận tay nghe máy, đồng thời thanh toán luôn tiền trong quán bar, tiện thể trả luôn tiền mấy anh người mẫu nam mà tôi gọi.

 

Thật tốt bụng, thật hào phóng.

 

Cúp máy xong, anh lại gửi thêm tin nhắn, sau đó mới nhìn tôi: “Cái trò vô lý gây sự này là ai dạy em vậy?”

 

Tôi ngồi vào trong xe: “Rốt cuộc ai mới là người vô lý gây sự?”

 

Lục Yến thở dài trong lòng, không muốn chấp nhặt với tôi: “Em say rồi, đừng làm loạn nữa.”

 

Điện thoại lại reo.

 

Là quản lý bộ phận của tôi gọi tới.

 

Tôi vừa nghe máy đã nghe đối phương tức giận mắng xối xả: “Giao tài liệu đến phòng 913 thôi mà cô cũng làm sai? Đối tác vẫn đang đợi ở phòng họp, tổng giám đốc Lục còn đang giục, cô không muốn làm thì mai nghỉ luôn đi!”

 

Vốn dĩ tâm trạng tôi đã chẳng tốt, lại uống chút rượu, lời nói cũng không qua đầu: “Chỉ biết đổ lỗi, chỉ biết trốn việc, đồ khốn! Rõ ràng là anh bảo tôi mang đến phòng 319...”

 

Nói đến đây, tôi khựng lại.

 

Hình như hiểu nhầm gì rồi.

 

Đầu dây bên kia cũng hơi ngẩn ra: “Giang Hà, cô giỏi lắm, giao cho cô chút việc còn dám lớn tiếng. Nếu tôi là tổng giám đốc Lục thì đã đuổi cô từ lâu rồi!”

 

Tôi bốc đồng nói: “Anh ta đang ở cạnh tôi đây, anh tự nói với anh ta đi.”

 

“...”

 

Điện thoại bật loa ngoài.

 

Đầu tôi choáng váng, dựa vào cửa kính lim dim dưỡng thần.

 

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lục Yến.

 

Mơ màng như trong giấc mơ.

 

Chỉ nghe anh nói: “Nếu anh còn dùng cái giọng đó nói chuyện với cô ấy, tôi nghĩ anh có thể thu dọn đồ đạc mà cuốn xéo luôn đi.”

 

22

 

Trời đổ mưa.

 

Lúc tôi tỉnh lại, thì đã về đến nhà rồi.

 

Tôi chưa mở mắt, Lục Yến cũng không gọi tôi dậy.

 

Anh vòng tay ôm eo tôi, bế tôi lên.

 

Lồng ngực anh ấm áp, còn hơi ẩm ướt vì nước mưa.

 

Tôi không kìm được hé mắt một chút.

 

Lặng lẽ nhìn anh, bỗng dưng lại nhớ đến anh thời cấp ba.

 

Trong căn-tin, trên sân vận động, thậm chí là những lần lướt qua nhau ở cửa hàng tạp hóa.

 

Tất cả tôi đều khắc sâu trong lòng suốt nhiều năm trời.

 

Có lẽ ánh mắt tôi quá mức nóng bỏng, như thể xuyên qua anh để nhìn về một người khác.

 

Lục Yến đột nhiên dừng bước.

 

Cúi mắt xuống.

 

“Em đang nhìn ai?”

 

Mặt tôi đỏ bừng, thì thầm nói: “Người tôi thích.”

 

Ngón tay anh siết chặt bên hông tôi một chút.

 

Ánh mắt Lục Yến lạnh đi, có lẽ anh nhớ đến bức thư tình tôi tìm lần trước.

 

Anh đặt tôi xuống giường, bóp cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

 

“Giang Hà.”

 

“Ừ.”

 

“Nhìn cho rõ.” Anh trầm giọng nói: “Tôi không phải anh ta.”

 

23

 

Trí nhớ sau cơn say đứt quãng, rời rạc.

 

Lục Yến dậy sớm hơn tôi nửa tiếng.

 

Người thì rửa mặt, người thì thay quần áo.

 

Cả hai không ai nói câu nào trước.

 

Bầu không khí như thể đang chiến tranh lạnh.

 

Tôi mở lời hỏi chuyện chính: “Tài liệu tối qua giao nhầm rồi thì sao? Có nghiêm trọng không?”

 

Lục Yến đang thắt cà vạt, dưới ánh nắng sớm, gương mặt anh càng đẹp hơn.

 

Có những người, chỉ cần đứng đó thôi, cũng khiến người khác thấy vui mắt.

 

Anh nói: “Bản kế hoạch truyền thông của dự án, không sao.”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Lục Yến nhìn tôi một cái: “Không còn gì muốn nói nữa à?”

 

Nghĩ đến chuyện tối qua vì hiểu nhầm mà gây ra bao nhiêu xấu hổ.

 

Tôi lắc đầu, muốn rời đi: “Hết rồi.”

 

Lúc lướt qua nhau, cánh tay bị anh giữ lại.

 

Anh thở dài nói: “Trong thời gian hôn nhân, tôi tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với em.”

 

Tôi phải mất mấy giây mới phản ứng lại, sợ anh nhắc chuyện tôi gọi người mẫu nam, “Biết rồi, tôi xuống tầng trước.”

 

Lục Yến lại không buông tay, nghĩ tôi còn giận, dịu giọng giải thích: “Thật sự, không có bạn gái.”

 

Ánh mắt anh sâu thẳm.


 Giọng nói dịu dàng như dỗ dành.

 

Tôi bỗng chốc chậm lại suy nghĩ, thậm chí còn thấy ghen tị với cô gái từng bước vào tuổi thanh xuân của anh.

 

Người đàn ông này, vừa ấm áp vừa kiềm chế, dịu dàng lại lễ độ.

 

Yêu đương với anh chắc là chuyện khiến người ta vui vẻ nhất trên đời.

 

“Anh đang giải thích với tôi à?”

 

Lục Yến khựng lại, dường như cũng muốn hỏi: “Em nghĩ sao?”

 

“…”

 

Hai người im lặng đối diện.

 

Ánh mắt anh vẫn dán chặt trên người tôi, không biết đang nghĩ gì.

 

Tôi đứng đó, như đứng trên đống lửa, cũng hỏi lại: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

 

Lục Yến dựa lưng vào tủ quần áo, khóe môi khẽ nhếch: “Đang nghĩ, không biết có phải em cứ uống say là thích hôn người ta không.”

 

?

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo