Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
24
Tối qua tôi đâu có hôn anh.
Hôm nay quản lý bộ phận Triệu Văn như thể biết được chuyện gì kinh khủng lắm.
Cả ngày nịnh nọt, còn mua hai cốc đồ uống nóng đưa tôi coi như xin lỗi.
Tôi chẳng muốn để ý tới anh ta, suốt cả ngày vẫn không nghĩ ra mình đã hôn Lục Yến lúc nào.
Tối đó có tiệc xã giao.
Đối tác mời cơm.
Tôi có tham gia dự án nên cũng nằm trong danh sách được mời.
Lục Yến đến muộn.
Vừa hay ngồi ngay bên cạnh tôi.
Triệu Văn thấy gió liền chèo, vừa uống rượu vừa cố bắt chuyện với tôi.
Đối tác đùa hỏi có phải anh ta thích tôi nên mới ân cần như vậy không.
Triệu Văn vội vàng xua tay, còn liếc Lục Yến một cái: “Tiểu Giang có bạn trai rồi.”
Tôi ngẩn người, không muốn bị hiểu lầm sâu thêm, liền giải thích: “Không có, tôi độc thân.”
Câu nói vừa dứt.
Bàn tiệc im lặng nửa giây.
Sau đó lại cười nói rôm rả.
Đối tác cười xòa nói: “Giới trẻ bây giờ lo sự nghiệp, kết hôn muộn là chuyện thường, chỉ là Tổng giám đốc Lục nên tranh thủ, cũng gần ba mươi rồi, để hôm nào tôi giới thiệu con gái tôi cho cậu quen biết.”
Lục Yến từ đầu tới cuối chẳng có biểu cảm gì, chỉ mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi kết hôn rồi.”
25
Chỉ trong tích tắc, có người kinh ngạc, có người sững sờ.
Triệu Văn thuộc dạng sau, ánh mắt nhìn tôi biến hóa khôn lường.
Cuối cùng biến thành khinh thường.
Hợp đồng kết hôn, chúng tôi vốn đã ngầm hiểu là không công khai.
Nhưng bây giờ, có gì đó không đúng lắm.
Mà lại không biết sai ở chỗ nào.
Tôi lén nhìn người bên cạnh, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh:
[Tổng giám đốc Lục, anh có ý gì vậy?]
Màn hình sáng lên, Lục Yến liếc nhìn điện thoại.
Nhưng lại không có ý định mở ra xem.
Tôi sốt ruột, dùng đầu gối huých nhẹ vào anh.
Cuối cùng, Lục Yến cũng chịu trả lời tôi.
[Không muốn quen con gái ông ta.]
Thì ra là vậy.
Tôi cụp mắt lại: [Được rồi.]
Giây tiếp theo, điện thoại lại hiện tin nhắn mới.
Lục Yến nói: [Tôi đã kết hôn rồi, người độc thân thì đừng nói chuyện với tôi.]
Người gì đâu mà, lạ lùng quá thể.
26
Bữa cơm hôm đó tôi ăn trong im lặng.
Kết thúc bữa ăn, tôi vào nhà vệ sinh.
Nửa đường thì gặp bạn học cấp ba.
Chúng tôi sóng vai đi ra cửa khách sạn, vừa đi vừa cười nói một lúc.
Chiếc xe sang đỗ ven đường dường như đã đợi mất kiên nhẫn.
Bấm còi "bíp" một tiếng.
Tôi cuối cùng cũng tạm biệt bạn cũ, nhanh chóng chui vào xe.
Lục Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nhàn nhạt: “Vui thế?”
Tôi đang nhắn tin cho bạn thân, kể vừa gặp được cậu nam sinh mà cô ấy từng thích hồi cấp ba.
Lúc này qua loa gật đầu: “Ừ, bạn học cấp ba thôi.”
“Chính là người em viết thư tình cho à?”
Ngón tay tôi hơi khựng lại: “Không phải anh ấy, sao vậy?”
Mặt Lục Yến không có biểu cảm gì: “Ngoại tình tính là vi phạm hợp đồng, em biết chứ?”
Tôi lại gật đầu: “Biết.”
Lục Yến không nói gì nữa.
Im lặng rất lâu.
Giữa chừng, anh đột nhiên hỏi: “Em lấy tôi, là vì tôi trông giống người em thích sao?”
Cả người tôi cứng đờ, nói giống thì không đúng, nói không giống cũng không đúng.
Tôi nảy ra ý nghĩ táo bạo: “Lục Yến.”
“Sao?”
“Anh đang ghen à?”
Lục Yến như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
“Hỏi linh tinh thôi.”
Anh không nhìn tôi, ánh mắt rơi ra ngoài cửa sổ.
Giọng điệu hờ hững.
Tất cả đều ngầm hiểu không nói ra.
Tôi có chút tự rước lấy nhục.
Tối hôm đó, vẫn là cùng giường ngủ chung, bình an vô sự.
Bây giờ tôi rất yên tâm với Lục Yến.
Mơ màng sắp ngủ thì có người xoa mặt tôi.
Tôi cau mày mở mắt.
Lục Yến chống người nhìn tôi, hỏi: “Tôi không hiểu, sao em nói chuyện với anh ta lại vui thế?”
“…”