Nắng mưa - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

27

 

Tôi có hơi không hiểu nổi.

 

“Anh sao vậy?”

 

Vẻ mặt Lục Yến hơi bực bội.

 

Chỉ mấy giây sau, anh tắt đèn:

 

“Không sao, ngủ đi.”

 

Đêm dài lắm mộng.

 

Tối hôm đó, tôi lại mơ thấy Lục Yến.

 

Mơ thấy lần đầu chúng tôi gặp nhau.

 

Kỳ thi cuối kỳ, lớp tôi là phòng thi của lớp anh.

 

Anh ngồi đúng chỗ của tôi.

 

Tôi cố ý để quyển sách ghi tên mình trên mặt bàn.

 

Chờ thi xong, tôi lập tức chạy về lớp.

 

Quả nhiên, sách vở đã được anh thu vào ngăn bàn.

 

Chắc là anh biết tên tôi rồi.

 

Lớp học ồn ào.

 

Lục Yến giống như vừa tỉnh ngủ, ánh mắt anh lười biếng, chậm rãi đứng dậy.

 

Không biết có nhìn tôi không.

 

Anh hỏi: “Em để gì đây, thơm thế.”

 

Tôi chợt nhớ ra: “Túi thơm ngải cứu.”

 

Tôi ngẩn người một lát, gần đây tôi ngủ không ngon, trưa dùng túi thơm này để dễ ngủ hơn, vội vàng nói: “Giúp ngủ thôi, không ảnh hưởng anh thi chứ?”

 

Lục Yến cười nhẹ, xoa xoa cần cổ cứng ngắc: “Không sao.”

 

Nói xong, bạn anh ở cửa gọi anh.

 

Hai người chúng tôi gặp thoáng qua, không tiếng động.

 

Trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại lời anh nói.

 

Ánh mắt rơi vào gương mặt anh đang cười nói với bạn bè ngoài hành lang.

 

Hình như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh nghiêng đầu nhìn sang.

 

Tôi luống cuống cúi đầu.

 

Tiếng nói chuyện lộn xộn bên tai.

 

Có người hỏi: “Tề Tư Na cũng thi xong rồi nhỉ, sao anh Lục không đi đón cô ấy, cẩn thận cô ấy giận đấy, lúc đó anh lại bó tay.”

 

Giọng Lục Yến rất nhẹ: “Chia tay rồi.”

 

“Trời đất, ai nói chia tay?”

 

“...”

 

Tiếng nói dần xa.

 

Tôi vốn không phải kiểu người chủ động, mãnh liệt.

 

Mẹ tôi nói, nếu con trai thích con, cậu ta sẽ chủ động.

 

Đời người còn dài.

 

Khi ấy, việc học quan trọng hơn tất cả.

 

Nhiều chuyện không đáng nhắc tới.

 

Tôi đứng yên tại chỗ, trời vừa mưa xong, mùi ẩm mốc trên gạch lát trộn lẫn với hương hoa nhài.

 

Chỉ cảm thấy bức bối trong lồng ngực.

 

Khi tỉnh dậy, trời còn chưa sáng.

 

Tiếng thở đều đều bên tai.

 

Người trong giấc mộng.

 

Bây giờ đang nằm cạnh tôi.

 

Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu, mượn ánh sáng lờ mờ, ngắm đường nét gương mặt anh.

 

Người trong mộng của anh là ai?

 

28

 

Giờ giấc đi làm của tôi và Lục Yến không giống nhau.

 

Đương nhiên hôm sau cũng không cùng nhau đến công ty.

 

Vừa đến chỗ làm, tôi cứ cảm giác có người lén nhìn mình.

 

Hỏi thử đồng nghiệp thân thiết mới biết, sáng nay công ty đồn ầm lên rằng tôi xen vào hôn nhân của sếp.

 

Không cần đoán cũng biết là ai tung tin.

 

Chưa kịp tìm anh ta tính sổ, Triệu Văn đã chủ động tìm đến, ném mạnh tập tài liệu lên bàn tôi:

 

“Tự xem đi, nếu cấp trên không phát hiện kịp thời, công ty phải bồi thường bao nhiêu tiền vì cô rồi!”

 

“Tài liệu này không phải tôi làm.”

 

“Nếu không phải cô thì là ai, suy nghĩ kỹ xem lát nữa giải thích với quản lý thế nào.”

 

Tôi thoáng hoang mang, cũng tự nghi ngờ bản thân.

 

Cẩn thận xem kỹ tài liệu, tôi ngẩng đầu lên:

 

“Đây là dự án anh trực tiếp phụ trách, giờ xảy ra vấn đề lại muốn đổ lên đầu tôi, quản lý Triệu, không thấy quá đáng à?”

 

Triệu Văn cười lạnh, nhìn tôi từ trên xuống dưới:“Cô mới đến công ty được mấy ngày, chưa gì đã thích sếp, làm bồ nhí cho người ta, giờ còn tỏ vẻ hơn người rồi à?”

 

Âm thanh cũng không nhỏ.

 

Thu hút ánh mắt của không ít đồng nghiệp xung quanh.

 

Tôi vốn không muốn để mọi người biết chuyện kết hôn của mình, lỡ sau này ly hôn thì khó giải thích.

 

Giờ chỉ có thể không thừa nhận:“Ai nói tôi thích anh ấy? Tôi với Tổng giám đốc Lục không có gì cả.”

 

Tôi nói tiếp:“Còn chuyện dự án này, cho dù có phải làm to chuyện đến Tổng giám đốc Lục, tôi cũng không đời nào thay anh gánh tội!”

 

Lời vừa dứt.

 

Giây tiếp theo.

 

“Đang nói gì đấy?”

 

Giọng nói quen thuộc vang lên.

 

Lục Yến đứng ngay cửa văn phòng.

 

Tôi bỗng chốc căng thẳng.

 

Anh đến từ bao giờ, nghe được bao nhiêu rồi?

 

Triệu Văn phản ứng nhanh hơn, biết sợ kẻ mạnh, vội vàng cười gượng: “Tổng giám đốc Lục, tôi với đồng nghiệp đùa thôi.”

 

Lục Yến bước lại gần, tùy ý lật lật tập tài liệu có vấn đề kia.

 

“Đúng là tôi với cô Giang không có gì.” Anh không nhìn tôi: “Lát nữa họp, bỏ phiếu.”

 

--- Bỏ phiếu sa thải.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo