Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
29
Triệu Văn là người có rất nhiều mánh khóe sau lưng.
Bóc lột thực tập sinh.
Cướp công lao của đồng nghiệp.
Tiếng xấu đã có từ lâu rồi.
Thế nên chiều nay lúc anh ta thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, chẳng ai buồn nói một câu khách sáo an ủi.
Hôm đó, tâm trạng tôi không thể nào thoải mái hơn.
Tính lại ngày, hôm nay phải về nhà cũ rồi.
Do dự vài giây, tôi vẫn gửi tin nhắn.
[Hôm nay có về chỗ mẹ không?]
Bên kia trả lời rất nhanh: [Có.]
[Vậy tan làm anh đợi tôi cùng về.]
[Chúng ta là gì của nhau mà tôi phải đợi em?]
[...]
Người này đúng là thù dai thật.
Tôi nhìn mấy chữ đó, không hiểu sao lại thấy như có ý gì khác.
Tôi vừa định nhắn lại.
“Cho hỏi, Lục Yến có ở công ty không?”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua.
Tôi biết cô ta.
Bạn gái cũ của Lục Yến hồi cấp ba.
30
Lễ tân đang giải thích với cô ta là không có hẹn trước thì không được lên tầng.
Tôi vốn định coi như không liên quan, chuẩn bị đi luôn.
Nhưng Tề Tư Na lại gọi tôi lại.
Cô ta bước tới, môi hơi cong lên: “Tôi nhận ra cô, tối hôm đó cô lên xe của Lục Yến.”
Cô ta cười dịu dàng: “Hai người thân thiết lắm à?”
Người ta nói thích một người thì không giấu được.
Hồi đại học, Lục Yến có dự án thực tập ở trường A.
Còn liên quan tới chuyên ngành của tôi.
Thỉnh thoảng cũng gặp nhau vài lần.
Bạn bè tinh mắt nhìn ra chút gì đó, còn trêu tôi có thích Lục Yến không.
Tôi là kiểu người hướng nội, không dám thừa nhận, phản ứng đầu tiên đều là phủ nhận.
Giờ tôi im lặng, hỏi lại cô ta: “Cô tìm anh ấy có chuyện gì gấp sao?”
Tề Tư Na có chút ngại ngùng: “Cũng không gấp gì đâu.”
“Chắc anh ấy vẫn đang giận tôi, tôi đành tới công ty tìm anh ấy.”
“Chắc cô biết rồi chứ, anh ấy theo đuổi tôi trước, chúng tôi từng yêu nhau hai lần, tôi là bạn gái cũ duy nhất của anh ấy.”
Tất nhiên tôi biết chuyện đó, hai người chia tay trước khi tốt nghiệp cấp ba, sau này quay lại hồi đại học, yêu xa không được bao lâu lại chia tay tiếp.
Nhưng mà, ai hỏi cô ta đâu?
Tôi chợt nhận ra, cô ta cố tình nói vậy, không chỉ nói với tôi, mà còn muốn nói cho cả công ty nghe.
Tôi bình thản: “Ừ, tôi đi làm việc đây.”
Tề Tư Na lại gọi tôi lại: “Phiền cô nhắn với Lục Yến, tôi đợi anh ấy ở đây.”
[...]
31
Tâm trạng đang vui vẻ của tôi lại tụt xuống.
Đến cả tin nhắn cuối cùng Lục Yến gửi, tôi cũng thấy như anh đang chế giễu mình.
Tan ca rồi.
Tôi cố tình nán lại thêm một lát.
Không ngờ lại đụng ngay Lục Yến trong thang máy.
Công ty này nhiều ánh mắt dòm ngó.
Tôi vô thức giữ khoảng cách với anh.
Ra khỏi thang máy, tôi cũng né xa anh.
Lục Yến hết chịu nổi rồi: “Giang Hà.”
“Hả?”
“Tôi có gì mà không thể để người ta nhìn thấy à?”
32
Tự nhiên tự hạ thấp mình làm gì.
Khóe môi tôi giật giật: “Bạn gái cũ của anh còn đứng ngoài kia kìa.”
Lục Yến giả vờ như không nghe thấy, như thể thật sự tức giận: “Em lại muốn làm loạn cái gì?”
“Tôi…”
Tôi còn chưa nói hết câu.
Phía xa, Tề Tư Na đã gọi tên anh.
Tôi đứng yên, thấy mình giống người thừa.
Không ngờ cổ tay lại bị nắm chặt.
Lục Yến kéo tôi đi ngang qua cô ta.
Cả người lạnh lùng hẳn.
Tôi bị anh kéo đi như một cái móc khóa trang trí.
Tôi lo lắng nhìn xung quanh: “Lục Yến, người ta nhìn thấy đấy, anh điên rồi à.”
Bước chân Lục Yến không dừng lại: “Đúng là tôi điên thật rồi.”
Đến bãi đỗ xe.
Tề Tư Na cũng đuổi theo.
Mắt cô ta đỏ hoe, nhìn tay hai chúng tôi đang nắm chặt, giọng nghẹn ngào: “Anh không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, bây giờ lại… Anh đừng cố tình chọc tức em, em sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Lục Yến bật cười.
Tề Tư Na nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi hay say xe, phiền cô có thể ngồi ghế sau được không?”
“…”
Cô ta nói với tôi, giọng dịu dàng đến mức tôi cũng suýt phải lòng cô ta.
Chưa kịp nói gì, tôi đã bị nhét lên ghế phụ.
Tôi trông y như kẻ yếu thế.
Lục Yến đóng cửa xe lại, liếc nhìn Tề Tư Na.
“Say xe thì đừng đi xe.”
“…”