Nếu Cậu Là Một Kẻ Nhát Gan - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cùng xuất hiện với Chung Duật, còn có bạn cùng phòng Tôn Oánh và một bạn nam lạ mặt.
“Trai đẹp nào vậy?” Tôn Oánh cười hì hì bước tới.
Tống Thư Họa có chút ảo não.
“Không có gì, bọn tớ đùa thôi.” Cô nhanh chóng trả lời, cố gắng cứu vãn tình thế.
Tôn Oánh không để tâm, tiếp tục nói: “Này, đây chẳng phải là trai đẹp có sẵn sao? Nhân tiện làm quen luôn đi.”
Cô ấy chỉ vào hai bạn nam bên cạnh.

Theo hướng tay của cô ấy, Tống Thư Họa hiếm khi có thể đường đường chính chính nhìn Chung Duật.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại kể từ khi anh chuyển trường ở cấp ba.
Chỉ một chiếc áo thun đen đơn giản, tóc ngắn hơn một chút so với thời cấp ba, đường nét ngũ quan càng thêm phóng khoáng và sâu sắc. Làn da anh trắng hơn những bạn nam bình thường nhưng không hề tỏ ra yếu đuối, đôi mắt rất sáng, cả gương mặt tràn đầy sức sống và thần thái bay bổng của tuổi trẻ. Đặc biệt khi anh cười, khí chất rạng rỡ và cởi mở này càng trở nên rõ rệt hơn.

“Chào.”
Chung Duật mỉm cười và chào hỏi mấy cô bạn.

Tống Thư Họa chớp chớp mắt, nở một nụ cười, rồi quay đầu đi.
Mắt không nhìn anh tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trái tim lại thành thật đập thình thịch.

Sau khi hỏi ý kiến của mấy người, bữa tiệc của ký túc xá đã thuận lợi thêm vào hai người.
Từ trong miệng Tôn Oánh, Tống Thư Họa biết được bạn nam còn lại tên là Diêu Lạc Tân, cùng với Chung Duật đều là sinh viên năm nhất khoa Kỹ thuật Máy tính của trường.

Bữa tiệc bình thường này trở nên đặc biệt hơn vì có sự tham gia của Chung Duật.
Ngoài niềm vui, Tống Thư Họa còn cảm thấy căng thẳng và lo lắng hơn thường ngày.
Cô muốn thẳng thắn nói với mọi người rằng mình và Chung Duật học cùng trường cấp ba trước khi anh chuyển đi, nhưng lại sợ biểu cảm không giỏi nói dối của mình sẽ để lộ tâm sự.
Trong một trường trung học trọng điểm đầy áp lực học tập, ai lại đặc biệt chú ý đến một bạn học khác giới ở lớp khác chứ?
Huống hồ, Chung Duật cũng chẳng có vẻ gì là nhớ ra cô. Nói ra có lẽ chỉ làm tăng thêm sự ngượng ngùng.
Hay là đợi thêm một chút, có lẽ mọi người sẽ trò chuyện đến chủ đề cấp ba. Lúc đó mình sẽ tìm cơ hội để nói.

Cũng may trên bàn ăn này có mấy người nói nhiều, không khí trò chuyện luôn rất sôi nổi. Chẳng mấy ai để ý đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của Tống Thư Họa.
Cô vừa im lặng ăn cơm, vừa vểnh tai lên nghe mọi người trò chuyện.
Chung Duật không nói nhiều, chỉ khi nào nhắc đến anh thì mới nói vài câu.
Cũng chỉ có những lúc như thế này, Tống Thư Họa mới có thể đường đường chính chính nhìn anh.
Thật là kỳ diệu.
Rõ ràng hôm qua lúc viết bình luận trên mạng còn cảm thấy mình và Chung Duật sẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào, kết quả hôm nay đã gặp được rồi.
Giống như thời cấp ba, Tống Thư Họa lại có cảm giác của một “ngày may mắn”.

Trong lúc đang ăn cơm, bàn bên cạnh vừa hay ăn xong và rời đi. Khi đi ngang qua đây, có người gọi một tiếng “Chung Duật”.
Tống Thư Họa ngẩng đầu lên, thấy Chung Duật đứng dậy và chào hỏi hàn huyên vài câu với mấy bạn nam trong số đó.

Khi ngồi xuống lại, Tiểu Mễ ngạc nhiên hỏi: “Các cậu quen nhau à?”
Chung Duật gật đầu: “Sao vậy? Cậu cũng quen à?”
Vạn Thanh giành trả lời: “Không, có người muốn làm quen với Họa Họa mà không thành công.”

Lời vừa dứt, mấy ánh mắt “xoẹt” một tiếng đều đổ dồn vào khuôn mặt Tống Thư Họa.
Tôn Oánh hứng thú hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Mễ kể lại một cách đơn giản những gì đã xảy ra khi bọn họ chưa đến.
“Người nào vậy?” Chung Duật nghe xong, liền thuận miệng hỏi một câu.
Tống Thư Họa sững người, nhíu mày một cái.
“Hình như là bạn nam nói chuyện với cậu lúc đầu thì phải.”
Vì khi bạn nam đó nói chuyện, dường như có liếc nhìn về phía mình một cái.

“Không phải!” Tiểu Mễ sửa lại. “Rõ ràng là người mặc áo sơ mi kẻ sọc màu đen đi sau cậu ta!”
Tống Thư Họa chớp chớp mắt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vạn Thanh.
Vạn Thanh gật đầu, khẳng định câu trả lời của Tiểu Mễ.

Tống Thư Họa có chút ngượng ngùng nhìn Chung Duật.
“Vậy chắc là người mặc áo kẻ sọc màu đen rồi.”
“Bàn đó có mấy bạn nam đều đeo kính mặc áo sơ mi, tớ không nhớ rõ.”
Tiểu Mễ thở dài: “Cần gì phải nhớ kỹ chứ? Chẳng phải chỉ cần liếc mắt một cái là được sao.”

Chung Duật dừng lại một chút: “Cậu bị mù mặt à?”
Tống Thư Họa: “Đúng vậy, còn bị cận thị một chút. Tớ nhận người rất kém.”
“Nhìn ra rồi.” Chung Duật cười một tiếng.

Diêu Lạc Tân nói đùa: “Là vì không đủ đẹp trai phải không?”
Nhớ lại những lời nói của mình khi bọn họ mới đến, Tống Thư Họa cố gắng biện minh cho mình: “Không phải…”
Diêu Lạc Tân bày ra vẻ mặt “Không cần giải thích tớ hiểu mà”.
“Không không không, cậu ấy nhìn trai đẹp cũng bị mù mặt.” Tiểu Mễ giơ ngón trỏ lên lắc lắc.
Diêu Lạc Tân cười và liếc nhìn Chung Duật một cái: “Xem ra lần sau, nếu gặp nhau ở trường, chúng tớ cũng không được nhận ra rồi?”
Chung Duật cười: “Ừm, cậu nhớ tự giới thiệu nhé.”
Tống Thư Họa vội vàng phủ nhận: “Không cần đâu. Tớ có thể nhận ra các cậu mà…”
Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Chung Duật, cô đột nhiên nhận ra anh đang đùa, liền im lặng ngậm miệng lại.
Câu chuyện nhỏ này nhanh chóng trôi qua.
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Tôn Oánh gọi phục vụ thanh toán, nhưng được thông báo là đã có người trả tiền rồi.

Tôn Oánh nhìn Chung Duật và Diêu Lạc Tân: “Các cậu trả rồi à?”
Chung Duật gật đầu: “Ừm, vừa hay cào vé số trúng thưởng.”
Tôn Oánh: “Vậy thì ngại quá.”
Chung Duật nhìn mấy cô bạn: “Các cậu định chia tiền à?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh tự nhiên mở điện thoại, chọn tạo nhóm trực diện.
“Ồ, vậy thì chia cho tớ đi.”

Diêu Lạc Tân sững sờ: “Cậu…”
Chung Duật nhìn anh ấy: “Không muốn chia à?”

Diêu Lạc Tân nhìn thẳng vào anh trong hai giây, rồi ngại ngùng giơ tay làm dấu OK.
“Không có chuyện đó đâu.”


Tối hôm đó, Tôn Oánh ở trong ký túc xá đã thuận lý thành chương kể rất nhiều chuyện về Chung Duật.
Ví dụ như anh vừa chuyển đến trường đã nhanh chóng nổi tiếng, ví dụ như rất nhiều nữ sinh sau giờ học sẽ lén đến cửa sau lớp học  để nhìn anh, ví dụ như thành tích xuất sắc và tài năng thể thao của anh…
“Nghĩ lại thì, chàng trai mà tớ thích hồi cấp ba cũng là kiểu người giống Chung Duật.” Tiểu Mễ cảm thán. “Nhưng cậu ấy quá lăng nhăng, bạn gái chưa bao giờ hết.”
“Vậy thì Chung Duật khác rồi. Dù sao thì ở trường cấp ba của bọn tớ, cậu ấy chưa từng có bạn gái.” Tôn Oánh tiếp lời.
Vạn Thanh không tin: “Giả vờ thôi phải không? Gương mặt đó nhìn là biết rất thu hút nữ sinh rồi, không yêu đương thì thật là lãng phí.”
Tiểu Mễ: “Hơn nữa các cậu không thấy cậu ấy trông giống một diễn viên sao? Tên là gì ấy nhỉ…”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo