Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
18
Và rồi… tôi vẫn bước lên xe của Lục Viễn Châu.
Vì anh quá ranh mãnh!
Tôi không chịu lên, anh lập tức đỗ xe ngang giữa đường khiến các xe phía sau không thể nhúc nhích.
Anh dựa vào việc xe mình quá đắt, chẳng ai dám đâm vào.
Trước mặt tôi, anh thoải mái làm càn.
Chẳng ra dáng một tổng tài chút nào, chỉ giống một cậu trai vừa mới ra trường.
Tôi hậm hực ngồi vào ghế phụ, quay đầu sang bên không thèm nhìn gương mặt đắc thắng của anh.
“Tống Quan Tinh đúng là ghê thật, chỉ cần gọi tài xế đến đón là xong. Nếu là tôi, không đời nào để bạn gái phải chạy đi đón thế này đâu.”
Tôi nghĩ lại, đúng thật là Lục Viễn Châu không nói dối.
Lúc còn yêu nhau, ngay cả đôi tất anh cũng không để tôi giặt cho.
Trái lại, mọi đồ dùng cá nhân, đều là anh giặt cho tôi.
Thấy tôi không nói gì, anh mở một bản nhạc nhẹ du dương.
“Quãng đường không xa nhưng nếu tính cả đèn đỏ thì cũng đủ để em nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đấy.”
“Cảm ơn,” tôi nhắm mắt lại, giọng khẽ khàng: "Nhưng thật ra… anh không cần phải làm vậy…”
“Anh muốn làm vậy.” Lục Viễn Châu ngắt lời tôi.
“Đây đều là anh tự nguyện, đừng từ chối anh nữa.”
Giọng anh trầm thấp như cơn bão lướt qua, cuốn trôi tất cả hoa xuân còn sót lại.
Tôi rối loạn cả tâm trí, đành nhắm mắt để che giấu nỗi bối rối trong lòng.
Lục Viễn Châu, em xin anh, đừng đối xử với em như thế nữa…
Tình cảm em dành cho anh như cơn sóng dữ sắp nhấn chìm chính mình.
Em phải làm sao đây…
19
Chỉ mất hai bài hát, chúng tôi đã đến quán bar mà Tống Quan Tinh gửi định vị.
Lục Viễn Châu nhất quyết đòi đỗ xe rồi vào cùng tôi.
“Tôi là anh họ của nó, có nghĩa vụ dạy dỗ cái thằng ông chủ bỏ bê công việc đi uống r ượu này.”
Anh thì cũng trốn việc đến b ệnh v iện làm người chăm bệnh chứ hơn gì ai hả…
Tất nhiên, câu đó tôi chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi.
Tiếng nhạc trong quán bar quá lớn, ồn đến mức khiến tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Rất nhanh Lục Viễn Châu đã tìm thấy Tống Quan Tinh đang ngả ngốn trên ghế sofa,
anh túm lấy cổ áo anh ấy rồi kéo mạnh dậy.
Tống Quan Tinh lờ mờ hé mắt, nhếch môi nở nụ cười vừa bất cần vừa khiêu khích.
Anh ấy nắm chặt tay Lục Viễn Châu, đến mức gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Vẫn là nụ cười quen thuộc, tưởng như vô hại nhưng lại mang theo sự khó chịu lặng lẽ.
“Em gọi Giai Giai đến, sao anh họ lại mò tới đây vậy?”
Anh ấy quay đầu nhìn tôi, đôi mắt ướt át lấp lánh, rồi bĩu môi làm nũng.
“Giai Giai, kéo anh dậy đi mà~”
“Giai Giai thơm, anh họ thì hôi!”
Nghe đến đây, Lục Viễn Châu bỗng thả tay ra.
Tống Quan Tinh không phòng bị, ngã phịch trở lại ghế sofa.
“Anh giận dỗi với kẻ say r ượu làm gì chứ?”
Tôi trách nhẹ Lục Viễn Châu rồi vội vàng bước đến đưa tay ra cho Tống Quan Tinh.
“Dậy đi, em đến đón anh rồi đây.”
Tống Quan Tinh cười tươi như một chú cún con vẫy đuôi, hai má hõm sâu vì lúm đồng tiền.
“Vẫn là Giai Giai tuyệt nhất. Đừng để ý đến anh họ anh làm gì hết.”
“Để anh ấy đi xa một chút, được không?”
Vai tôi chợt nặng xuống, đôi môi Tống Quan Tinh lướt qua vành tai tôi.
Giọng nói của anh ấy vang lên gần như là lời khẩn cầu, đầy uỷ mị, như có thể kh óc bất cứ lúc nào:
“Giai Giai… đừng gặp lại anh ấy nữa… có được không?”
“Xin em… đừng gặp lại anh ấy nữa…”
20
Một người đàn ông trưởng thành cao mét tám mà dồn cả trọng lượng cơ thể lên tôi, đừng nói là dẫn anh ấy đi lấy xe, ngay cả chuyện đứng vững tôi cũng không làm nổi.
Bấy giờ Lục Viễn Châu mới thôi không so đo với người đàn ông đang dựa vào người tôi, anh chủ động vòng tay qua kéo cánh tay của Tống Quan Tinh khoác lên vai mình.
“Thằng nhóc thối, còn bắt anh phải tránh xa à?”
“Cậu tính để Giai Giai mệt đến ch ếc mới vừa lòng hả?”
Tống Quan Tinh như bị ai đó bật công tắc, bỗng nhiên vùng dậy, quát lớn:
“Chỉ mình em mới được gọi cô ấy là Giai Giai! Anh phải gọi là em dâu!!!”
Lục Viễn Châu lại thản nhiên đáp lại một câu khiến tôi như bị sét đ ánh ngang tai:
“Lúc anh gọi cô ấy là Giai Giai, em còn chẳng biết đang lăn lóc ở đâu nữa kìa.”
Câu nói ấy như tiếng sấm nổ vang trong đầu tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi suýt nữa quên hết mọi kiến thức tâm lý học, chỉ còn lại ánh mắt của một người yêu đang chăm chú nhìn gương mặt ấy.
Trong đôi mắt của tôi tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ.
Tôi thấy được hốc mắt anh đỏ lên, dường như sắp thốt ra một điều gì đó cần tôi xác nhận.
Nhưng ngay lúc đó, Tống Quan Tinh đã ngắt lời anh.
Anh ấy túm lấy cổ áo sơ mi của Lục Viễn Châu, hai gương mặt gần sát đến mức chóp mũi gần như chạm vào nhau.
“Anh nhớ lại rồi à?!”
Lục Viễn Châu phản xạ theo bản năng, hỏi lại: “Nhớ cái gì cơ?”
Thấy Lục Viễn Châu vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác, Tống Quan Tinh bỗng nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Không biết có phải tôi nhìn nhầm không nhưng dường như nụ cười đó của Tống Quan Tinh còn mang theo một chút đắc ý khó hiểu.
Anh ấy vừa lắc đầu vừa cười: “Không có gì… không có gì cả.”
Lần này thì đến lượt Lục Viễn Châu sốt ruột.
Có lẽ anh đã nhận ra… điều bí mật mà anh mải miết tìm kiếm suốt thời gian qua, Tống Quan Tinh lại biết rất rõ ràng.
Anh ép sát anh ấy vào tường, khuỷu tay chèn lên cổ họng đối phương.
“Cậu biết gì, nói hết ra cho tôi!”
“Đừng thử thách giới hạn chịu đựng của tôi.”
Ánh mắt anh s ắc như chim ưng đang rình bắt con mồi.
Tống Quan Tinh vẫn cười, đôi mắt đỏ hoe vì men r ượu như đeo huân chương chiến thắng.
“Em biết gì chứ… em chỉ là một thằng say thôi mà.”
“Muốn biết câu trả lời à… Anh tự đi mà tìm đi.”
Vừa dứt lời, Lục Viễn Châu mất kiểm soát giơ nắm đấm định đ ánh tới.
Tôi thấy vậy thì vội lao đến giữ lấy tay anh.
“Lục Viễn Châu! Bình tĩnh lại đi!”
“Anh ấy say rồi, anh nổi nóng với người say để làm gì hả?”
“Hai người đều là người có danh có tiếng, lại còn là anh em họ, làm ầm lên như vậy có đẹp mặt không?”
Đôi mắt Lục Viễn Châu đỏ ngầu nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt ánh lên tia nước lấp lánh.
Giọng anh nghèn nghẹn, mang theo tiếng mũi nức nở:
“Câu trả lời đó, tôi đã tìm suốt bốn năm trời.”
“Không ai hiểu cả, không ai…”
Anh cúi đầu, như thể bị đòn giáng từ hy vọng cận kề rồi lại vỡ tan đ ánh gục, không còn đủ sức để đứng thẳng sống lưng.
Anh buông tay khỏi người Tống Quan Tinh, quay đầu bỏ đi trong lặng lẽ.
Chỉ để lại cho tôi một câu khàn khàn, vang lên như làn khói tan giữa màn đêm:
"Tôi đi gọi bartender giúp em, hai người đi đi."
21
Chuỗi sự việc vừa rồi khiến tôi hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh để lái xe.
Cuối cùng đành phải gọi tài xế lái thay.
Bên trong xe của Tống Quan Tinh ngập tràn mùi hoa thoang thoảng.
Ghế sau còn rơi rớt vài cánh hoa, trông giống hệt với những cánh hoa tôi thấy ở b ệnh v iện ban nãy.
Với tư cách là bạn gái, tôi hoàn toàn có quyền hỏi về bó hoa kia để giữ vững vị trí bạn gái chính thức của mình.
Nhưng chúng tôi lại không giống như những cặp đôi bình thường.
Hơn nữa, trong lòng tôi lúc này rối như tơ vò, chẳng còn tâm trí đâu để để tâm mấy chuyện vặt vãnh như thế nữa.
Điều tôi thật sự muốn biết là: Suốt bốn năm qua, rốt cuộc Lục Viễn Châu đã trải qua những gì?
Tại sao anh lại quên mất tôi?
Tống Quan Tinh cùng tôi ngồi ở ghế sau, anh ấy nằm nghiêng người vắt vẻo một cách kỳ quái trên đùi tôi.
Tâm trạng anh ấy có vẻ rất tốt, khóe miệng vẫn chưa thôi cong lên.
"Giai Giai, mình ký thêm nửa năm nữa nhé."
"Em giỏi quá, anh tăng lương cho em!"
Anh nắm lấy tay tôi, tiện tay đeo vào đó một chiếc nhẫn kim cương.
"Trước kia một tháng 10 vạn, tái ký rồi thì mỗi tháng 20 vạn."
"Nếu em thấy chưa đủ thì có thể tăng thêm cũng được."
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh như sao, lại nở nụ cười với đôi má lúm xinh xắn:
"Mọi thứ… đều nghe em cả."
Đúng vậy, chúng tôi là cặp đôi hợp đồng.
Tống Quan Tinh là khách hàng của phòng tư vấn tâm lý của tôi.
Thật ra tôi vẫn không hiểu nổi, một vị sếp như anh ấy sao lại tìm đến một nhà tâm lý học vô danh tiểu tốt như tôi.
Huống hồ… anh ấy cũng chẳng có vấn đề tâm lý gì, trông như chỉ đến để trò chuyện trả phí mà thôi.