Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hồi đó là lần đầu hóa trị của mẹ tôi, cũng là lúc tôi cần tiền gấp nhất.


Không biết bằng cách nào mà Tống Quan Tinh nắm rất rõ tình hình của tôi, anh ấy đem theo bản hợp đồng đến tận văn phòng.


Khi đó, anh ấy cũng cười như bây giờ, cười vô hại như một chú cún ngoan.


"Cô Hứa này, tôi có một cuộc giao dịch muốn mời cô tham gia."


"Hãy làm bạn gái của tôi."


"Mỗi tháng mười vạn, trước mắt ký ba tháng. Cô có muốn cân nhắc thử không?"


Thật ra khi ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn ném thẳng bản hợp đồng vào mặt anh ấy.


Từ khi lên 18 là tôi đã tự kiếm tiền để trang trải học phí và sinh hoạt phí rồi, vậy mà bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh phải ký một bản hợp đồng bán thân thế này sao?  


Đây đúng là một sự sỉ nhục lớn.  


Nhưng tôi không có lựa chọn.  


Bệnh tình của mẹ và sự túng quẫn đến tuyệt vọng là những thứ tôi phải đối mặt… Hiện thực đã dập tắt mọi sự bốc đồng của tôi.  


Cặp lúm đồng tiền lộ ra khi Tống Quan Tinh mỉm cười khiến tôi sững người.  


Hôm ấy, chẳng hiểu vì sao mà tôi đã đưa tay ra với Tống Quan Tinh.  


“Hợp tác suôn sẻ, tổng giám đốc Tống.”  


Nhưng lần này, tôi không vội đồng ý với đề nghị gia hạn hợp đồng của anh ấy.  


Tôi đưa tay che đi lúm đồng tiền trên má anh.  


“Anh cho em suy nghĩ thêm được không?”  


“Đương nhiên rồi.”  


“Chuyện anh nói với Lục Viễn Châu…”  


Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tống Quan Tinh cắt lời.  


Anh ấy lười biếng nhắm mắt lại: "Đau đầu quá, anh muốn ngủ một lát.”  


Anh ấy biết tôi định hỏi gì nhưng đã lập tức từ chối trả lời.  


Vậy là tôi không thể hỏi thêm gì được nữa, dù sao thì anh ấy là bên A mà.  


Thật ra, Tống Quan Tinh là một bên A rất hiếm gặp.  


Trong suốt thời gian chúng tôi có hợp đồng, anh ấy chưa bao giờ lợi dụng cái danh “nhà tài trợ” để ép buộc tôi làm bất cứ điều gì.  


Thậm chí chúng tôi chưa từng ngủ chung giường.  


Mối quan hệ hợp đồng này ngây ngô như một mối tình thời học trò.  


Ban đầu, ánh mắt anh ấy nhìn tôi luôn mang theo chút dò xét.  


Dù tôi không hiểu có gì ở tôi đáng để một vị sếp như anh tò mò được nữa.  


Sau này, có lẽ anh ấy đã hiểu tôi hơn nên cư xử cũng trở nên thoải mái hơn.  


Còn tôi, giống như một trợ lý đời sống kiêm bạn đồng hành trong những buổi tiệc tùng của người đàn ông này.  


Chỉ cần xuất hiện khi anh ấy cần, trao cho anh ấy sự ủng hộ và bầu bạn là đủ.  


Thế nhưng, anh ấy càng ít yêu cầu, tôi lại càng cảm thấy bất an.  


Những cô gái ưu tú hơn tôi thì nhiều vô kể, sao anh ấy lại chọn đúng tôi được?  


May mắn ư?  


Tuyệt đối không.  


Tôi chưa bao giờ tin vào vận may.  


Bởi vì, tôi luôn là người xui xẻo.  


Vậy thì, trong chuyện này… có điều gì mà tôi chưa được biết?


22  


Đưa Tống Quan Tinh về và thu xếp ổn thỏa xong, đầu óc tôi đã rối như tơ vò.  


Về đến nhà, vừa nằm xuống giường, tôi chẳng còn nhớ nổi mình đã đi xe buýt và tàu điện ngầm về bằng cách nào.  


Đúng lúc đó, điện thoại reo lên.  


"Em ơi, cuối tuần này có một job làm thêm, em có muốn nhận không?"  


"Là của một công ty nghiên cứu về ký ức."  


"Người phụ trách bộ phận lưu trữ xin nghỉ đột xuất nên bên đó đang thiếu người."  


Cuối tuần… tức là ngày mai và mốt.  


Phía b ệnh v iện cũng không có gì gấp.  


Tôi hỏi: "Hai ngày thì lương được bao nhiêu ạ?"  


"Mỗi ngày hai ngàn, tổng cộng là bốn ngàn. Chỉ là hơi cực một chút, mỗi ngày làm việc mười hai tiếng."  


Vì sự sống và hạnh phúc của mẹ, kiếm thêm tiền là điều cấp thiết nhất lúc này.  


Tôi nói: "Cảm ơn chị, em nhận việc này ạ."  


"Cuối tuần em sẽ đến công ty báo danh."  


Bốn ngàn tệ.  


So với ba trăm ngàn thì đúng là muối bỏ biển.  


Nhưng so với các công việc làm thêm khác thì đây đã là mức lương rất cao rồi.  


Với tôi bây giờ, đó đúng là cứu cánh giữa lúc khốn khó.  


Bán những món quà kia, thật ra cũng có thể miễn cưỡng gom đủ tiền phẫu thuật.  


Nhưng đó chỉ là vượt qua được cửa ải trước mắt mà thôi.  


Còn tương lai thì sao?  


Cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn và còn rất nhiều khó khăn chưa lường trước đang chờ đợi tôi.  


Vậy nên vẫn phải kiếm tiền, không ai có thể một bước lên mây được.  


Tiền là do mình làm ra nên lại càng phải trân trọng và tích góp từng đồng.


23  


"Trong hai ngày tới, cô sẽ làm việc trong căn phòng này."  


Người đồng nghiệp tạm thời dẫn tôi đến một căn phòng mới khoảng hơn 50 mét vuông.  


Bốn bức tường kín bưng, không có cửa sổ.  


Bên trong trống hoác, chỉ có một góc là chất đống những thùng giấy cao như núi.  


Lúc chúng tôi nói chuyện còn vang vọng lại tiếng mình.  


"Nhiệm vụ của cô là sắp xếp những viên nang ký ức trong thùng này vào ba bức tường kia."  


Nói lịch sự thì là “tủ lưu trữ”, nói thật ra thì chính là ba bức tường được khoét kín các ô kính nhỏ như cửa sổ.  


Đây đâu phải tuyển lao động tạm thời để cứu nguy.  


Đúng ra là tuyển… lừa kéo hạt nhân thì đúng hơn!  


"Thật ra chỉ là xếp viên nang ký ức cùng với nhãn tên vào trong các ngăn thôi, rất đơn giản."  


"Tôi ở ngay phòng bên cạnh, có gì thì cứ gọi nhé."


Tôi níu lấy tay cô ấy: "Không phải công việc này là hai người làm chung sao?”  


Không hề nói quá, chiếc tủ này phải có đến hàng ngàn ngăn.  


Vừa phải phân loại viên nang ký ức và nhãn tên, lại còn phải trèo lên trèo xuống để sắp xếp… một người thì làm sao cho kịp?  


Đồng nghiệp tạm thời thở dài n ão nề, than phiền đầy ấm ức:  


“Phòng bên cạnh còn lớn hơn chỗ cô đây nửa lần đấy, tôi còn mong có người làm chung hơn cô nhiều.”  


“Nói nhỏ cho cô biết nhé, dạo gần đây công ty vừa đột phá một công nghệ mới nhưng còn chưa hoàn thiện, những người có năng lực nghiên cứu đều bị điều đi làm thử nghiệm rồi.”  


Cô ấy đành chấp nhận số phận, đeo găng tay và khẩu trang lên:  


“Làm trâu làm ngựa thì biết làm sao, cứ thể cúi đầu làm thôi.”  


Tôi không biết mình đã bận rộn bao lâu, động tác dần trở nên như phản xạ cơ bắp.  


Cho đến khi một cái tên quen thuộc bất ngờ lọt vào tầm mắt tôi… Lục Viễn Châu!


Nhãn màu hồng, ký hiệu của ký ức tình yêu.  


Tại sao tên anh lại xuất hiện ở đây?  


Chẳng lẽ anh đã quên tôi rồi, và cả những lời Tống Quan Tinh từng nói về việc "rối loạn ký ức"... Tất cả là vì, anh đã loại bỏ toàn bộ ký ức liên quan đến tôi?  


Sao anh có thể làm vậy với tôi được…  


Tôi lắc đầu đ iên cuồng, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.  


“Không thể nào là anh ấy đâu, chắc chắn chỉ là trùng tên thôi.”  


Trên đời này người đông như thế, cái tên Lục Viễn Châu đâu phải của riêng anh.  


Đúng, chắc là một người xa lạ nào đó trùng tên mà thôi, người đó đã vĩnh viễn chôn vùi ký ức tình yêu ở nơi này.


“Hứa Mộng Giai, mày đang làm việc, phải giữ bình tĩnh, quên chuyện này đi.”  


Tôi tự lẩm bẩm với chính mình, hít sâu một hơi rồi cố gắng mỉm cười, giả vờ như chưa từng thấy gì cả.  


Tôi đặt viên nang ký ức có cùng tên với anh vào ô kính.  


Khoảnh khắc khép lại cánh cửa kính ấy, tay tôi run lẩy bẩy, tim như bị ai móc ra bằng d ao, đau đến tận x ương t ủy.  


Chân tôi mềm nhũn, ôm lấy ngực mà quỳ sụp xuống sàn, nước mắt tuôn như chuỗi ngọc đứt dây rơi loảng xoảng xuống nền.  


“Lục Viễn Châu…” tôi run rẩy cất tiếng: "Tại sao lại vứt bỏ ký ức của chúng ta…”  


Tại sao?  


Tại sao anh có thể ném quãng thời gian ấy đi như vứt một túi rác?  


Trong khi tôi vẫn bị mắc kẹt ở đó, mãi mãi không thể thoát ra.  


Đây là cách anh trả thù tôi vì năm xưa tôi không từ mà biệt, phải vậy không?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo