Nghe Lén Tiếng Lòng Ảnh Đế - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

8.

Hoạt động hôm nay là: Đi công viên giải trí.

Luật chơi là nam nữ tách ra, bốc thăm chọn hạng mục nhiệm vụ, sau đó nam – nữ bốc trúng cùng nhiệm vụ sẽ ghép đôi thành một nhóm.

Cách một bức tường, tôi nghe rõ tiếng lòng rít gào của Giang Vân:

[Aaaa chương trình gì kỳ cục vậy trời! Sao lại có cái trò “ngôi nhà ma” chứ?]

 

[Chắc chắn là cố tình muốn xem tôi mất mặt rồi! Đây là sắp đặt! Chắc chắn là sắp đặt! Tôi không đi! Tuyệt đối không đi!]

 

[Trải nghiệm 1 sao! Tôi thề sau khi chiếu tôi sẽ lên Douban đánh 1 sao!]

“Tương Tương, ngẩn người gì đó? Tới lượt cậu bốc rồi.”

Tôi hoàn hồn, rút đại một lá ở bên trái.

Vừa lật ra — là “ngôi nhà ma”.

Mạnh Đào lắc lắc tấm vé trải nghiệm tàu lượn siêu tốc trong tay với vẻ mặt ghét bỏ, rồi nhào tới ôm lấy tay tôi:

“Em cũng muốn đi nhà ma với chị Tương Tương~”

 

“Chờ quay xong chương trình, chị dẫn em đi nữa nha~”

Không ai có thể chống lại được kiểu nũng nịu ngọt như đường thế này cả.

Tôi vò đầu cô bé hai cái, gật đầu cái rụp.

Tôi không hề chú ý tới hàng loạt comment đang lướt vèo vèo dưới màn hình livestream:

[Không thể nào! Chắc chắn là có sắp đặt! Hai nhóm khác đều thay đổi rồi, sao nhóm họ vẫn ghép được?]

 

[Tịch Tương Tương biến đi! Làm ơn đừng bám lấy Giang Vân nữa được không?]

 

[Tôi nhớ mang máng là Giang Vân sợ ma lắm, có lần lên show, đoàn làm phim hóa trang thành ma hù dọa, ổng chạy thẳng khỏi màn hình luôn á =))]

 

[Đúng rồi đúng rồi! Nhớ quá mà! Lần này coi “anh trai tôi” còn giả vờ được không đây hahahaha.]

9.

Chương trình thuê riêng một chiếc xe buýt lớn để đưa cả nhóm đi quay.

Lúc Mạnh Đào đang thu dọn đồ, cô ấy đã ríu rít nói muốn ngồi cạnh tôi.

Ai ngờ xe vừa đến, Giang Vân đã nhanh tay lẹ mắt chui tọt lên ghế bên cạnh tôi, quay sang mỉm cười lịch sự với Mạnh Đào — người đang tròn mắt sững sờ:

“Ngại quá, tôi hơi say xe.”

 

“Em không phiền nếu tôi ngồi trước với Tương Tương chứ?”

Mạnh Đào há miệng: “Thế còn Tương Tương”

“Tương Tương cũng say xe.”

Mạnh Đào quay sang nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi.

Đồng thời, Giang Vân cũng quay sang nhìn tôi.

Tôi: “…”

Áp lực lớn thật sự đó, mấy người biết không?

Tôi thử thăm dò:

“Hay là… Em với Đào Đào ngồi phía sau cũng được?”

Giang Vân mặt mũi không có gì thay đổi, nhưng chân dài thì nhẹ nhàng đưa ra, chặn kín đường ra của tôi.

“Tương Tương, chẳng phải em cũng say xe sao?”

 

“Ngồi đây luôn đi, đổi qua đổi lại phiền lắm.”

Ngay lúc đó, một giọng nói trong não tôi hét lên điên cuồng:

[A a a a tức chết mất thôi! Cô ấy không muốn ngồi cạnh tôi đến mức đó à?]

 

[Cô ấy tặng tôi dâu tây nhỏ! Cô ấy khen tôi nấu ngon! Thế mà đến ngồi cũng không chịu ngồi cạnh tôi sao?]

 

[Người phụ nữ này, tôi thừa nhận là đã bị cô điều khiển rồi! Vậy nên… Có thể ngồi cạnh tôi được không? Huhu.]

Thật sự… Khó dỗ quá mà.

Tôi đành ôm trán, ngả đầu vào cửa sổ, lầm bầm:

“Ừm… Đúng là hơi say xe thật.”

Mạnh Đào bĩu môi, xách túi nhỏ “lóc cóc lóc cóc” chạy ra ngồi cạnh Lê Xuyên.

Xe bắt đầu chuyển bánh, ánh nắng tràn qua cửa kính rọi lên người tôi, ấm áp dễ chịu, nhịp lắc nhẹ nhẹ của xe khiến tôi hơi buồn ngủ.

Trong trạng thái lơ mơ sắp ngủ, tôi lại lờ mờ nghe được tiếng lòng của Giang Vân:

[Cuối cùng cũng được ở riêng với cô ấy.]

 

[Muốn nói chuyện với cô ấy quá… Nhưng mà hình như cô ấy ngủ mất rồi… Aaaa, cô ấy ngủ trông đáng yêu quá đi.]

 

[Nhưng sao cô ấy lại dựa vào cửa sổ? Sao không dựa vào vai tôi? Muốn kéo lại quá…]

Tôi: “?”

Đây là đang quay chương trình đó anh ơi!

Tôi lập tức mở mắt.

Đập thẳng vào mắt tôi là khuôn mặt đang tiến sát lại gần của Giang Vân.

Cả không khí như đông cứng lại.

Anh khựng lại, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt trắng trẻo bắt đầu đỏ dần từ cổ lên má, nhưng rồi nhanh chóng giả bộ tỉnh bơ lùi về vị trí cũ.

Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng lòng của anh gào lên như gà bị bóp cổ:

[! A a a a a cứu với! Sao cô ấy lại mở mắt đúng lúc này chứ?]

 

[Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Nói gì đi chứ Giang Vân! Nói cái gì đó đi! NHANH LÊN!]

Tôi ho khẽ một tiếng, cố giúp anh chữa cháy:

“Giang tiên sinh đang… Mgắm cảnh à?”

 

“À… Ừm, đúng vậy. Vừa nãy định ngắm phong cảnh nên mới hơi ghé sát…”

 

“Hahaha, mùa xuân cảnh sắc đẹp thật đấy, đẹp thật.”

Ngay lúc đó, Mạnh Đào chồm đầu lên từ hàng ghế phía sau, thắc mắc:

“Nhưng mà… Trên cao tốc thì có gì mà đẹp?”

 

“…”

Giang Vân sắp phát điên rồi:

“Aaaa, em im miệng đi! Đừng nói nữa!”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo