Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Thủ tục xuất ngoại được xử lý rất nhanh.
Vừa đặt vé máy bay xong, Phó Lạc Lạc đã tìm đến tôi.
Cô ấy khác hẳn người anh trai của mình.
Ngây thơ, đơn giản và hiếm khi tiếp xúc với tôi.
Lúc trước, cô ấy thường khen ngợi Thẩm Nguyệt không ngớt.
Nhưng sau khi biết sự thật, cô ấy chưa từng đến gần Thẩm Nguyệt thêm lần nào nữa.
Lần này, nghe tin tôi sắp ra nước ngoài, Phó Lạc Lạc có hơi tiếc nuôi hỏi:
“Chị và anh em bên nhau lâu như vậy, thật sự buông được sao?”
Tôi gật đầu: “Buông được.”
Một trái tim dù mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ tan vỡ khi hết lần này đến lần khác chỉ nhận sự lạnh nhạt.
Thấy tôi quyết tâm, Phó Lạc Lạc đỏ mắt, kể chuyện của chính mình.
Cô ấy lỡ mang thai, định báo với Phó Tư Niên.
Nhưng Phó Tư Niên lại nghe lời khuyên của Thẩm Nguyệt, chuẩn bị ép cô ấy liên hôn với người cô ấy không yêu.
Cô ấy muốn giữ lại đứa bé, nhưng lại không muốn lấy người mình không yêu, nên muốn đi cùng tôi.
Tôi hơi bất ngờ.
Không ngờ, chỉ vì một lời của Thẩm Nguyệt, Phó Tư Niên sẵn sàng đem em gái ruột ra làm công cụ liên hôn.
Xem ra, trong lòng anh ta, chỉ có Thẩm Nguyệt là không thể thay thế.
Phó Lạc Lạc khóc lóc trông rất đáng thương, nên cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Tôi giúp cô ấy xin một suất dự thính ở Harvard, dùng thẻ căn cước của tôi để cô ấy đi khám thai.
Sau khi xác nhận đứa bé khỏe mạnh, chúng tôi cùng nhau xuất cảnh.
Nhưng khi máy bay vừa hạ cánh, chúng tôi phát hiện tài khoản ngân hàng đã bị đóng băng.
Đây là chiêu quen thuộc của Phó Tư Niên — dùng sự ép buộc để bắt chúng tôi quay đầu.
Anh ta mãi mãi không hiểu: Dũng khí và ý chí của phụ nữ không yếu ớt như anh ta nghĩ.
Phó Lạc Lạc bán đi túi xách và đồng hồ hàng hiệu.
Còn tôi, sau khi hoàn tất ghi danh, lập tức xin việc ở một nhà hàng.
Khu vực tôi làm việc, về đêm, an ninh không tốt.
Hôm đó, tôi tan ca một mình, cảm giác có một cái bóng cứ bám theo sau.
Tôi căng thẳng siết chặt bình xịt hơi cay trong tay, bước nhanh về phía đường lớn.
Sắp đến khu taxi thì đột nhiên có người từ phía sau đặt tay lên vai tôi.
Tim tôi trầm xuống, theo bản năng quay người, mạnh tay ấn bình xịt.
“Xịt—”
Một người đàn ông đưa tay che mắt, giơ lên chiếc ví có dán sticker hoạt hình dễ thương.
Anh ấy nói tiếng Trung lưu loát:
“Bạn học Phương, đây là ví của em đúng không?”
6.
Người đàn ông theo sau tôi tên là Hứa Linh An — một diễn viên.
Ban ngày, anh ấy quay phim ở trường, vô tình nhặt được ví của tôi, nên buổi tối đợi tôi tan làm để trả lại.
Không ngờ lại bị tôi tưởng nhầm là kẻ theo dõi.
Bình xịt hơi cay của tôi đặc biệt mạnh, vừa xịt là mắt Hứa Linh An đỏ bừng, sưng lên ngay lập tức.
Anh ấy nắm lấy tay tôi, ánh mắt vẻ vô tội:
“Tiểu Ngọc, bình xịt hơi cay của sinh viên y bọn em dữ dội vậy sao?”
Tôi lập tức đỏ mặt.
Vì trách nhiệm, tôi đưa anh ấy về căn biệt thự nhỏ đang thuê.
Phó Lạc Lạc ngủ sớm, tôi đưa Hứa Linh An vào phòng khách, vừa giúp anh ấy rửa mắt vừa nhắc:
“Đừng thở mạnh.”
Đôi mắt anh ấy như ngôi sao lấp lánh, lúc này vừa được nhỏ nước mắt, vừa bị rơi nước mắt.
“Tiểu Ngọc, không thở thì anh ngạt mất.”
Tôi lập tức thấy có lỗi, động tác trên tay cũng nhanh hơn.
Xử lý xong, tôi mới phát hiện mặt anh ấy đỏ bừng, môi cũng hơi khác thường.
Tôi lập tức đưa tay sờ trán anh ấy:
“Hứa Linh An, anh sao vậy? Trả lời em đi!”
Lúc này, anh ấy mới thở dốc một hơi, giống như chú chó con đáng thương, ngước mắt hỏi:
“Tiểu Ngọc, giờ thở được chưa?”
Phụt.
Hóa ra… Anh ấy thật sự nín thở nãy giờ, không dám thở mạnh.
Tôi bật cười không kiềm được, vỗ nhẹ vai anh ấy:
“Ngốc quá đi mất.”
Hứa Linh An chăm chú nhìn tôi:
“Tiểu Ngọc, cuối cùng em cũng cười rồi. Em biết không, lúc em cười thật sự rất đẹp.”
Tôi sững người.
Đây là lần đầu tiên có người để tâm xem tôi có cười hay không.