Người Tình Của Bạn Trai Sinh Non, Anh Ta Gọi Tôi Tới Đỡ Đẻ - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7.

Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi sống cùng mẹ — một người mắc chứng ưa sạch sẽ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Tính mẹ tôi rất nghiêm khắc, cả trong công việc lẫn đời sống đều theo khuôn mẫu và cứng nhắc.

Bà luôn dùng tiêu chuẩn của mình để áp đặt lên tôi.

Trước mặt bà, tôi không dám nở nụ cười thoải mái như những cô gái khác.

Sau này, mẹ bị ung thư và bắt tôi đi xem mắt.

Tôi nghe theo bà, chọn Phó Tư Niên — người đàn ông chín chắn, điềm đạm.

Lúc sắp mất, mẹ nắm chặt tay tôi, nói tôi nên học cách sống là chính mình.

Tôi không ngờ, Phó Tư Niên lại giống mẹ đến vậy — cũng nghiêm khắc, cũng áp đặt.

Anh ta dùng hình mẫu người phụ nữ thành công như Thẩm Nguyệt để ép tôi noi theo.

Chỉ cần tôi hơi buông lỏng một chút, anh ta liền nổi giận, quở trách:

“Phương Ngọc, em đã là người có gia đình, lại còn là bác sĩ, có thể đừng trẻ con như vậy không! Còn cười đùa như mấy cô gái nhỏ tiếp thì đừng về nhà nữa!”

Tôi không muốn cãi nhau.

Khi đối diện với anh ta, tôi cảm giác mình lại trở thành đứa trẻ trước mặt mẹ — chỉ biết nghiêm túc, dè dặt.

8.

Mười giờ tối, mắt Hứa Linh An đã hết sưng.

Anh ấy đứng bên tủ rượu trong phòng khách, dùng ánh mắt lặng lẽ mà sâu xa nhìn tôi.

Anh ấy cao hơn Phó Tư Niên, dáng người hoàn hảo, đôi chân dài thẳng tắp.

Chỉ cần đứng yên ở đó, mỉm cười một cái… Cũng đủ khiến người ta không thể kháng cự.

“Tiểu Ngọc, giúp anh theo đuổi một cô gái được không?”

Tôi sững người, trong đầu như vang lên một tiếng ong ong, chỉ biết cười gượng.

Ngay cả chuyện tình cảm của mình còn thất bại, tôi lấy gì để dạy anh ấy theo đuổi người khác?

Hứa Linh An như sợ tôi từ chối, nghiêm túc nhắc lại:

“Lúc trên đường, Tiểu Ngọc từng nói, chỉ cần là điều anh muốn học, em sẽ dạy hết sức, không bỏ cuộc.”

Tôi ngẩn ra.

Tôi hoàn toàn không nhớ mình từng nói như vậy.

Nhưng vẻ mặt anh ấy rất chân thành, không giống đang nói dối.

Tôi đành cắn răng hỏi:

“Cô gái anh muốn theo đuổi là người như thế nào?”

Hứa Linh An bước lại gần, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy tôi:

“Cô ấy cũng là sinh viên y, chắc sẽ có sở thích giống em. Tiểu Ngọc, em có thể kể một chuyện khiến em cảm động nhất không? Anh sẽ làm y hệt để thử cảm hóa cô ấy.”

Giây phút đó, ánh mắt anh ấy như ôm trọn cả thế giới.

Tôi bất giác nói:

“Nếu cô ấy thích vận động, thì hãy đưa cô ấy đi trượt tuyết dịp Giáng Sinh. Nếu cô ấy thích yên tĩnh, thì tự tay nấu một bữa tối dưới ánh nến.”

Hứa Linh An nói ngay:

“Tiểu Ngọc, anh không biết nấu ăn. Anh trả tiền để em dạy, được không?”

Nói xong, sợ tôi từ chối, anh ấy lại vội vàng bổ sung:

“Anh là nghệ sĩ, không tiện nhờ người ngoài. Anh tin em. Hơn nữa, tiền thù lao sẽ cao hơn nhiều so với việc em đi làm thêm trong nhà hàng.”

Trước sự dụ dỗ của mức thù lao hậu hĩnh, tôi đã gật đầu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo