Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
Hứa Linh An hành động rất nhanh nhẹn, hôm sau quay xong là đến nhà tôi học nấu ăn.
Anh ấy chăm chú ghi chép, còn lịch sự hỏi han khẩu vị của tôi.
Chưa đến một tuần, anh ấy đã học xong mấy món Trung tôi dạy.
Nhìn anh ấy, tôi bỗng cảm thấy làm cô giáo cũng không tệ lắm.
Đang định tuyên bố kết thúc khóa học, anh ấy đột nhiên lại ghé sát lại gần tôi:
“Tiểu Ngọc, ngày Giáng Sinh, anh có thể mời cô gái mà anh thích đến nhà em không?”
Tôi gãi đầu.
“Hả? Như vậy thì… Không hay lắm đâu, Giáng Sinh em còn phải viết luận văn, chắc là…”
“Không sao đâu, em không cần làm gì cả, cũng không cần tránh đi.”
Hứa Linh An nhìn tôi, nụ cười chân thành:
“Có em ở đây, anh mới thấy yên tâm. Nên anh muốn em ở bên cạnh. Tiểu Ngọc, đừng từ chối, được không?”
“Hứa Linh An, không được làm nũng.”
Tôi bất lực đẩy cái đầu anh ấy đang tựa lên vai tôi.
Hứa Linh An chớp chớp mắt, trông như một chú chó sói nhỏ tủi thân:
“Tiểu Ngọc, anh chỉ làm nũng với em thôi. Đồng ý nhé, được không?”
Phó Lạc Lạc đang ở phòng khách, thấy cảnh đó cũng phụ họa, giúp Hứa Linh An thuyết phục tôi.
Cuối cùng, trước sự “tấn công” của cả hai, tôi gật đầu đồng ý.
Ngày Giáng Sinh hôm ấy, Hứa Linh An quả thật không bắt tôi làm gì cả.
Anh ấy dọn dẹp mọi thứ gọn gàng đâu ra đấy.
Còn thay hẳn vest, thắt cả cà vạt.
Tôi viết xong luận văn, đang định ở lì trong phòng, thì nghe anh ấy gọi:
“Tiểu Ngọc, giúp anh mở cửa một chút.”
Tôi nghi ngờ, đi ra mở cửa, và rồi sững người.
Trước cửa, trợ lý của Hứa Linh An ôm một bó hoa hồng champagne to tướng.
Hứa Linh An cởi tạp dề, bước tới, nhận lấy hoa, rồi quay lại nhìn tôi:
“Tiểu Ngọc, tặng em.”
Nhìn bó hoa đó, tôi chớp mắt, theo bản năng nhận lấy.
Hứa Linh An liền lịch thiệp đỡ nhẹ eo tôi, dẫn tôi đến bàn ăn.
Tôi nhìn bó hoa trong tay, rồi nhìn những món ăn trên bàn.
Khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra — người anh ấy muốn tỏ tình là tôi.
Nhưng màn tỏ tình của Hứa Linh An lại khác với những gì tôi tưởng.
Anh ấy không yêu cầu tôi phải đồng ý ngay, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho tôi như thường lệ.
“Tiểu Ngọc, em không cần trả lời ngay đâu. Anh hiểu, để em mở lòng tiến tới một mối quan mới không dễ dàng.”
Hứa Linh An bóc xong một con tôm, đặt vào đĩa tôi, nghiêm túc nhìn tôi.
Nụ cười của anh ấy lúc này rạng rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Anh tỏ tình, chỉ là muốn để em biết, trước mắt em không chỉ có một ngọn núi.”
“Em có thể nhìn ra phía trước.”
“Biết đâu sẽ phát hiện ra, ngọn núi dành cho em thật ra ở rất gần.”
“Chỉ cần bước một bước thôi, là có thể cùng hạnh phúc bước đi trên mây.”
10.
Lúc đi xem mắt với Phó Tư Niên, anh ta ngang nhiên tuyên bố rằng anh ta là lựa chọn duy nhất của tôi.
Thậm chí, mẹ tôi cũng khuyên:
“Chọn Phó Tư Niên con mới có hạnh phúc. Người khác không phải là bến đỗ của con.”
Trong mắt họ, con đường trước mặt tôi chỉ có một, người đàn ông tên Phó Tư Niên.
Tiếp xúc với người như Hứa Linh An, trong họ chỉ là chuyện trái với khuôn phép.
Dần dần, tôi cũng quên mất rằng — đường là do tôi tự đi.
Những gì tôi có thể chọn, nhiều hơn những gì tôi được nhìn thấy.
Đang mải suy nghĩ, điện thoại bỗng rung lên.
Là bạn của Phó Tư Niên gửi đến một bức ảnh.
Đó là bóng lưng tôi khi đang ở khoa sản, lấy kết quả xét nghiệm cho Phó Lạc Lạc.
Ngay sau đó là tin nhắn thoại của Phó Tư Niên.
Anh ta nói:
“Đến cả con cũng có rồi, còn muốn làm ầm cái gì nữa? Đủ rồi đấy, đừng để tôi mất kiên nhẫn, tôi mà bỏ cô thật thì đừng trách.”
“Đừng tưởng 26 tuổi là còn trẻ, rời khỏi tôi sẽ tìm được ai khác. Một người nhàm chán như cô, chỉ có tôi mới chịu lấy! Mất tôi rồi, sẽ không ai buồn nhìn cô một cái đâu!”
Thật sự… Không ai để ý đến tôi sao?
Hứa Linh An lúc này đang đứng ngay trước mặt tôi.
Tôi không trả lời Phó Tư Niên.
Tôi lập tức chặn anh ta và cả người bạn của anh ta.
Rồi tháo sim điện thoại, ném thẳng vào thùng rác.
Giây phút đó, tôi hạ quyết tâm.
Tôi không thể vì một cuộc hôn nhân thất bại mà thu mình lại, sợ hãi ánh sáng mặt trời.
Học hành là để hoàn thiện bản thân, chứ không phải để trốn tránh.
Tôi nên thoát ra khỏi xiềng xích, để nhìn thấy một thế giới bao la hơn ở bên ngoài.
Tôi phải trở nên đủ mạnh mẽ, để dù có gặp lại Phó Tư Niên, cũng không bao giờ bị những lời phủ định của anh ta làm tôi sụp đổ.