Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Phó An Hoài châm một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, nghiêng đầu nhả ra một làn khói.
Anh ta cố ý, rõ ràng biết tôi không thích mùi thuốc lá.
"Hừ, tên kia cũng khá đây, ngay cả Đàm Ngộ cũng bênh vực hắn ta, không nói cho ông đây biết hắn ta là ai."
Tôi trợn tròn mắt, rõ ràng Đàm Ngộ đã nói rồi mà.
Nhưng Phó An Hoài thì cứ cố chấp theo cái suy nghĩ của mình.
"Đến giờ mà còn không chịu khai ra là ai sao?"
"Được thôi, Diệp Khinh Ngữ, em đừng có được nước làm tới."
Tôi chỉ vào tấm biển chỉ dẫn trên tường.
"Phó An Hoài, bây giờ người không biết điều là anh đấy."
"Đây là studio dành cho nữ giới, anh không thấy trên đó ghi cấm đàn ông và chó hút thuốc sao?"
Mặt mày Phó An Hoài đen sầm.
Cách anh ta trả thù tôi chính là không ngừng làm tôi mất mặt.
Chẳng hạn như trong bữa tiệc tối, anh ta mời cô trợ lý trẻ đến, còn cho cô ta mặc lễ phục cùng kiểu với tôi.
Cô ta còn giơ chiếc túi xách y hệt của tôi lên.
Đây rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt tôi mà.
Bởi vì trong giới này, dù đàn ông có chơi bời đến mấy cũng không bao giờ dám dẫn tình nhân đến những dịp như thế này.
Mấy bà vợ đứng bên thì thầm: "Phó phu nhân nhát gan thật, con trà xanh leo lên đầu lên cổ rồi mà cô ta cứ như con chim cút."
"Thật mất mặt, chồng mình còn không quản được."
"Nếu là tôi, chắc trốn vô góc khóc lâu rồi."
Họ không hiểu, tôi quản chồng làm gì, ngay cả bản thân mình tôi còn không quản nổi nữa là.
Hơn nữa, vừa nãy tôi đã trốn vào góc khóc rồi mà.
Nhưng là khóc vì sung sướng.
Trong một góc ban công khuất tối, Đàm Ngộ kéo tôi lại vào hôn tới tấp.
Cơ bụng rắn chắc, kỹ thuật hôn thì khỏi phải nói.
Thật sự đấy... tôi có hơi không chịu nổi.
Hơn nữa, anh cứ hôn một cái là lại gặng hỏi một câu: "Anh là kẻ thứ ba không rõ ràng như thế này, nhất định phải tiếp tục sao?"
"Diệp Khinh Ngữ, rốt cuộc anh là gì trong lòng em?"
Tôi không dám trả lời… Có thể tính là một nam người mẫu có thân hình rất đẹp chăng?
"Em mà còn không ly hôn thì anh sẽ phát điên mất!"
Khi anh quỳ xuống, tôi mới là người sắp phát điên: "Đừng mà..."
Chỉ sau khi tôi vò nát bông hoa nhỏ không rõ tên trên ban công, lúc đó anh mới đứng dậy, môi đỏ ướt át.
Vừa giúp tôi chỉnh lại quần áo, vừa nhìn tôi với ánh mắt long lanh.
"Diệp Khinh Ngữ, thương xót anh một chút đi mà, sắp Tết rồi, anh sẽ bị gia đình ép đi xem mắt đấy."
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng: "Anh cũng cần xem mắt ư?"
Anh làm mày nghiêm túc: “Nhà anh truyền thống lắm.”
"Truyền thống? Thế mà anh còn làm kẻ thứ ba ư?"
Đàm Ngộ lộ vẻ u uất, khóe mắt ửng đỏ, cả người đầy vẻ yếu đuối mong manh.
"A Ngữ, anh là người rất coi trọng danh tiếng, đã giữ mình trong sạch mấy năm nay, một khi danh tiếng bị hủy hoại, anh hoàn toàn không chịu nổi đâu..."
Rõ ràng anh đang "ép" tôi ly hôn đây mà.
Tôi cũng chẳng khác gì mấy gã đàn ông tệ bạc, vừa dùng lời lẽ dỗ dành, vừa lẳng lặng rời khỏi “chốn thị phi” ở ban công ấy.
Chỉ là tôi không ngờ…
Ngay khi tôi vừa quay lưng rời đi, bộ mặt "trai ngoan" của Đàm Ngộ lập tức thay đổi.
Anh đứng thẳng tắp, nói qua điện thoại: "Thân phận ti tiện và vô liêm sỉ của tôi, cũng đến lúc để người khác biết chút ít rồi."
Đầu dây bên kia khẽ kêu lên: "Anh không cần danh tiếng nữa à?"
Đàm Ngộ bật cười: "Từ bao giờ mà tôi thèm quan tâm đến cái thứ danh tiếng đó chứ? Có quan trọng bằng việc cưới được vợ đâu?"
8
Khi tôi trở lại phòng tiệc.
Phó An Hoài đang bảo đám anh em kia gọi Lâm Lam là "chị dâu nhỏ".
Người khác hỏi anh ta: "Anh làm vậy không sợ chị dâu giận sao?"
Anh ta nhấp một ngụm rượu, chẳng hề bận tâm: "Diệp Khinh Ngữ đã ký khế ước với tôi rồi, cô ấy không thể rời xa tôi được, phụ nữ ấy mà, nhiều lắm cũng chỉ làm ầm ĩ hai ngày, không thèm để ý là ngoan ngay thôi."
Đúng lúc đó, anh ta liếc thấy tôi đứng ở cửa, khóe mắt ửng đỏ, khóe môi Phó An Hoài khẽ nhếch lên.
Anh ta tưởng tôi đang ghen, tức quá đến bật khóc.
Nhưng thật ra… Mắt tôi đỏ là do Đàm Ngộ làm mới đúng.
Còn Đàm Ngộ thì một tay đút túi, lơ đãng lắc ly rượu trên tay, bĩu môi:
"Chị dâu nhỏ? Khẩu vị gì mà độc đáo thế? Thích bị gọi như vậy à?"
Sắc mặt Phó An Hoài và Lâm Lam đều thay đổi.
Nhưng cả hai đều dám giận mà không dám nói, bởi vì Đàm Ngộ có gia thế hùng hậu, miệng lưỡi độc địa, năng lực mạnh mẽ, đó là điều mà mọi người trong giới của họ đều ngầm thừa nhận.
"Tâm trạng Đàm Ngộ không tốt à?"
Không ngờ em họ của Đàm Ngộ, Âu Tân, cũng có mặt ở đó.
"Uầy, anh họ tôi ấy à, giờ đang bị đồn là tiểu tam đấy. Đối phương là phụ nữ đã có chồng, thế mà còn không biết trân trọng anh ấy.”
Cả hội trường ồ lên: Không thể nào? Ai mà sướng thế? Là ai thế?”
Tôi suýt nghẹn miếng bánh ngọt trong miệng.
Phó An Hoài liếc tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Anh ta trầm ngâm một lát, rồi đột ngột đẩy Lâm Lam đang trong vòng tay mình ra, nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi đi.
Khóe môi anh ta run lên.
"Người đàn ông đó là Đàm Ngộ?"
9
Tôi khẽ cười, "Anh nghĩ là vậy sao?"
Đôi mắt Phó An Hoài đột nhiên đỏ ngầu, mang theo sự tức giận muốn cắn vào môi tôi.
"Diệp Khinh Ngữ, em đúng là đáng chết, đồ đàn bà rẻ rúng!”
May mà tôi né kịp.
"Phó An Hoài, anh mà còn phát điên nữa là tôi sẽ la làng đấy."
Mặt mày anh ta âm u: "Em là vợ tôi, tôi muốn làm gì em thì người khác quản được chắc?"
Đột nhiên, tiếng cụng ly, tiếng trò chuyện trong phòng tiệc chợt ngừng lại, chìm vào một màn đêm đen kịt.
"Ôi trời, sao lại mất điện rồi?" Ai đó kinh ngạc kêu lên.
Trong khoảnh khắc, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng anh.
Sau đó là một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống sau tai tôi.
Là giọng nói quen thuộc: "Đừng sợ, có anh đây rồi."
Lòng tôi hiểu rõ: "Đàm Ngộ, anh làm trò gì vậy? Tự mình khui chuyện sao?"
"A Ngữ, ngay cả anh còn không sợ mất mặt, em sợ gì chứ?"
Đến lúc này rồi mà anh còn tâm trạng trêu chọc tôi: "Giống như họ nói đấy, em ‘ăn’ ngon như vậy, nên tự hào mới phải chứ.”
Cạn lời thật sự
Trong nháy mắt, một vệt sáng xanh từ bật lửa bùng lên trước mặt.
Trong ánh sáng yếu ớt đó, khuôn mặt Phó An Hoài âm u đến cực điểm.
May mắn thay, chỉ có một mình anh ta nhìn thấy.
Tôi vừa định đẩy Đàm Ngộ ra thì đèn đột nhiên sáng trưng.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tôi, với tư cách là Phó phu nhân, đang chạm vào (thực ra là đẩy ra mà) ngực của Đàm Ngộ.
Chỉ có mình Âu Tân đang mơ hồ: "Ơ… Hình như tôi bật cầu dao tổng hơi không đúng lúc thì phải.”
Mà nói thật, lúc nào cậu ta cũng tới sai thời điểm hết.
Vậy ra, vừa nãy cũng là Âu Tân tắt đèn nhỉ?
Tôi liếc nhìn Đàm Ngộ, Đàm Ngộ quay đầu nhìn đèn chùm pha lê trên trần nhà: "Tối nay đèn sáng thật đấy."
Trong đám đông, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt.
"Ối giồi ôi, drama này thơm quá, mới cúp điện 30 giây mà cũng không nhịn nổi…”
"Tôi méo hiểu nổi, Phó tổng và Phó phu nhân đi dự tiệc mỗi người còn dẫn theo tình nhân riêng, chơi bạo thế á?”
"Mấy người không thấy hành vi của Phó phu nhân quá ti tiện sao? Thật làm mất mặt phụ nữ chúng ta."
Đàm Ngộ đưa mắt ra hiệu, đột nhiên lại có mấy bà vợ giàu có chen vào ngắt lời, phía sau là trợ lý Tiểu Diệp của tôi.
Trên tay cô ấy cũng đeo chiếc túi xách cùng kiểu với tôi.
"Sao vậy, thời nhà Thanh chưa kết thúc à? Đàn ông thì được phép lăng nhăng, phụ nữ tìm một lần tình yêu đích thực lại không được sao?"