Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nói cho rõ ràng đi, ai là người ngoại tình trước? Ai mới là quả dưa chuột thối đáng bị nước miếng thiên hạ nhấn chìm?”
"Diệp Khinh Ngữ ti tiện chỗ nào, Phải nói là làm rạng danh phụ nữ mới đúng!”
“Hóa ra người được ‘ăn ngon’ là Diệp Khinh Ngữ à!”
“Ban nãy còn chê cô ấy yếu đuối, hóa ra ngầu lòi thế này cơ đấy!”
Gương mặt Phó An Hoài tức đến méo mó, anh ta túm lấy tay tôi định lôi đi.
Nhưng lại bị Đàm Ngộ đưa tay cản lại: "Có giỏi thì đánh tôi này, anh kéo cô ấy ra trút giận làm gì? Chỉ dám bắt nạt kẻ yếu thôi sao?"
Giữa bao ánh nhìn, Phó An Hoài giận đến mức siết chặt nắm đấm.
Đàm Ngộ vẫn điềm tĩnh, "Đánh đi, dự án Kaiyue thất bại thì thôi."
Đàm Ngộ là nhà đầu tư lớn nhất của dự án Kaiyue.
Phó An Hoài từng nếm mùi nghèo khó, cho đến tận bây giờ cũng sẽ không gây khó dễ với tiền bạc.
Anh ta quay sang trừng mắt nhìn tôi: "Diệp Khinh Ngữ, em đối xử với tôi như thế có đáng không?”
10
Đàm Ngộ cười khẩy: Anh đã phụ cô ấy cả trăm lần, cô ấy phụ lại anh một lần thì đã sao?”
Gân xanh trên trán Phó An Hoài giật giật liên hồi, nhưng lại không nói nên lời.
Cuối cùng tôi vẫn phải đi cùng Phó An Hoài.
Đàm Ngộ nắm chặt cổ tay tôi không buông: "Đừng đi, anh không yên tâm."
Âu Tân nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh họ, người ta đi với chồng người ta đấy, anh có yên tâm hay không cũng vô ích thôi."
Đàm Ngộ quay người: "Chê lắm lời à? Muốn quyên tặng cái miệng luôn không?"
Tôi vỗ vai anh: "Không sao mà, có một số chuyện thật sự cần phải giải quyết, để em tự làm."
Đàm Ngộ một tay đút túi, vẻ mặt lạnh như băng.
Thế nhưng, từ cổ họng anh lại thốt ra những lời hoàn toàn không hợp với vẻ mặt lạnh lùng kia.
"Có chuyện gì thì cứ nói chuyện ở phòng khách, đừng về phòng ngủ đóng cửa nói chuyện, cô nam quả nữ, không hay."
Phó An Hoài tức đến phát nghẹn: "Đàm Ngộ, cậu quản quá nhiều rồi đấy, Diệp Khinh Ngữ là vợ tôi."
Đàm Ngộ hừ lạnh: "Bây giờ thì là vậy, lát nữa thì chưa chắc đâu."
Phó An Hoài thở hổn hển: "Cậu có biết thân phận mình là gì không?"
Đàm Ngộ thấy tôi bịt mũi, cau mày liếc nhìn xung quanh.
Anh ta giật lấy điếu thuốc đang cháy từ tay một người trong đám đông hóng chuyện, dứt khoát dập tắt.
“Nhiều phụ nữ ở đây như vậy, để họ hít khói thuốc là anh nghĩ mình ngầu lắm à?”
Mọi người đều sững sờ trong giây lát.
Lúc này anh mới quay lại, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Phó An Hoài.
"Tôi có thân phận gì ư? Tôi chính là một tiểu tam không điển hình, một kẻ yêu mà không được đáp lại, dốc hết sức đi quyến rũ, bị tổn thương cả trăm lần vì một cô gái tốt bụng. Vậy thì sao nào?”
“Mọi thứ đều không liên quan đến Diệp Khinh Ngữ, đều là tôi yêu mù quáng, tôi ngu thôi. Có chuyện gì, cứ nhằm vào tôi đây này.”
Âu Tân và một nhóm mị ma trẻ đứng bên nhìn Đàm Ngộ với vẻ ngưỡng mộ.
“Đã không nói thì thôi, anh họ cậu nói câu nào là thấm câu đó, tuy ‘rẻ’ nhưng mà cũng… ngầu thật.”
Tôi vỗ vai Đàm Ngộ: "Được rồi, nói ít thôi, chưa thấy ai làm tiểu tam mà thích thể hiện như anh đâu."
Đàm Ngộ tỏ vẻ không phục.
"Em chỉ biết nói anh thôi, cái cô gái đối diện mặc đồ giống em, lại còn đeo túi giống em đó, sao em không nói cô ta đi."
“Cô ta múa lượn trước mặt chính thất như thế, cũng là tiểu tam đấy, sao anh lại phải trốn chui trốn lủi trong bóng tối?”
Người đàn ông này tốt nghiệp mẫu giáo chưa vậy? Thế mà cũng so sánh được à?
Tôi liếc nhìn Lâm Lam đối diện: "Thôi đi, cô ta không giống..."
"Đàm Ngộ, anh mà cãi lại một câu nữa, bây giờ chia tay luôn."
Cả đám người xung quanh hít hà: “Cô gái đó là ai mà dám nói chuyện với Tán Dụ kiểu đó vậy trời?”
Đàm Ngộ lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi khẽ hừ: "Không nói thì không nói."
Nhóm người vốn quen với vẻ lạnh lùng của Đàm Ngộ hàng ngày, lập tức há hốc mồm.
Đàm Ngộ lại nhìn tôi với vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
Tôi đỡ trán: “Thôi, anh nói đi.”
"Ừm, em về nhà từ từ nói chuyện đi, đừng vội, nếu nói chuyện ổn thỏa thì ngày mai cũng có thể đi ly hôn, ngày mai là thứ Sáu, họ còn làm việc."
…Cuối cùng thì rốt cuộc là ai đang sốt ruột vậy hả?
11
Trong phòng khách ở nhà im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Phó An Hoài khàn giọng hỏi: "Em và hắn ta đã đến bước nào rồi?"
Tôi nhếch môi: “Tới cái bước mà anh nghe xong sẽ tức đến chết ấy.”
Phó An Hoài đập vỡ gạt tàn thuốc.
"Diệp Khinh Ngữ, mẹ kiếp, em giỏi thật đấy, dám chơi thật luôn cơ à?”
Tôi điềm tĩnh ngồi trên ghế sofa, vắt chéo chân.
"Phó An Hoài, anh đừng làm quá lên nữa. Tôi chỉ mắc phải cái lỗi mà mấy người đàn ông các anh ai cũng từng phạm thôi mà.”
Câu “đừng làm quá lên” chắc Phó An Hoài chẳng xa lạ gì.
Ngày trước, khi tôi bị tổn thương đến tận cùng, điên cuồng chất vấn anh ta.
Anh ta hoặc dựa vào cửa, hoặc ngồi trên ghế trong công ty, vẻ mặt ung dung tự tại.
"Diệp Khinh Ngữ, em đừng làm quá lên nữa."
"Dáng vẻ điên cuồng của em bây giờ thật sự không đẹp chút nào."
Mũi tên mà anh ta đã bắn ra ngày ấy, cuối cùng cũng trúng chính anh ta.
"Phó An Hoài, dáng vẻ tức giận của anh bây giờ thật khó coi, chẳng có chút sức hút nào cả."
Khóe miệng Phó An Hoài giật giật mấy cái, không nói được lời nào.
Tôi ném bản thỏa thuận ly hôn đã soạn sẵn lên bàn trà.
"Ly hôn đi, anh đồng ý thì ký tên."
"Những gì thuộc về tôi, một xu cũng không được thiếu đâu nhé."
Ngón tay Phó An Hoài khẽ run rẩy, "Khinh Ngữ, em thật sự muốn ly hôn?"
“Chẳng lẽ em quên rồi sao, em đã nói với mẹ tôi trước khi bà mất rằng sẽ ở bên tôi cả đời."
"Cho nên, Khinh Ngữ, em cũng giống bố em, đều giả dối đến cực độ."
12
Đầu lưỡi tôi chợt đắng chát.
Tôi và Phó An Hoài đến với nhau vì tình yêu.
Anh ta là học trò của bố tôi, là học sinh nghèo nhất lớp nhưng lại là học sinh kiêu hãnh và xuất sắc nhất.
Bố tôi cũng từng khuyên tôi: "Tính kiêu ngạo của nó có thể khiến nó thành công, cũng có thể hủy hoại nó. Người như vậy tính cách cố chấp, bố không tán thành con ở bên nó."
Khi đó tôi bị tình yêu làm cho mờ mắt.
Sự thật chứng minh, bố tôi đã đúng.
Phó An Hoài có chướng ngại tâm lý.
Sự nghiệp của anh ta càng thành công, anh ta càng kiêng kỵ việc người khác nói anh ta là "mị ma Phượng hoàng", dựa vào vợ mà đổi đời.
Mỗi khoản tiền bố tôi thiện chí tài trợ cho anh ta, đều trở thành con đường mà anh ta cảm thấy tự ái bị xúc phạm.
Anh ta không ngừng tẩy não tôi để đạt được sự thỏa mãn về tâm lý.
Bao gồm cả việc ngoại tình cũng vậy.
"Phó An Hoài, anh nghĩ chúng ta còn có thể sống tiếp được nữa không?"
"Anh không đồng ý ly hôn, hay không đồng ý chia tài sản?"
Phó An Hoài sững lại, ánh mắt dấy lên một sự điên cuồng.
"Mẹ kiếp, tôi không đồng ý cả hai, bố em cậy cao đầu tư mấy đồng tiền rẻ mạt đó, con gái ông ta còn muốn đến chia phần lớn tài sản của tôi sao?"
Anh ta nhìn tôi, cười như không cười: "Khinh Ngữ, em sợ đau như vậy, em không sợ giải trừ khế ước sẽ đau đến chết sao?"
"Bây giờ thì không sợ nữa."
Tôi ấn nhẹ lên xương quai xanh, cầm con dao gọt trái cây, nhanh chóng rạch một đường nhỏ nơi vết ấn màu hồng.
Máu trào ra, vết ấn nhạt dần… rồi biến mất.
Kể từ đó, khế ước hoàn toàn được giải trừ.
Vết thương rất đau, nhưng lòng tôi lại rất sảng khoái.
Phó An Hoài hoàn toàn không kịp ngăn cản, anh ta cúi người vịn vào ghế sofa, ho ra từng ngụm máu lớn.
Anh ta trợn tròn mắt: "Em, sao em có thể giải được?"
Tôi xé băng cá nhân dán lên vết thương, thản nhiên nói: "Vì tôi đã tìm được một cách khác để giải trừ khế ước."
"Đó là để pheromone của mị ma cấp cao hơn áp chế hoàn toàn pheromone của anh còn lưu lại trong cơ thể tôi.”
Đây chính là một trong những lý do vì sao tôi tìm đến Đàm Ngộ.
“Quan trọng hơn… là tôi không còn yêu anh nữa.”
Phó An Hoài không thể tin nổi nhìn tôi.
"Không yêu ư? Không thể nào."