Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Khi Trình Lâm bước vào, Phong Diên cũng không buông tay.
Tôi bị kẹt trong cái tu la tràng này, ngượng ngùng đến mức da đầu tê dại.
Nhưng Trình Lâm rõ ràng là một cô gái tâm cơ sâu sắc, đối mặt với loại cảnh tượng này mà vẫn không hề thay đổi sắc mặt.
Cô ấy chỉ cười nói: "Anh Diên, không phải anh đã hứa với bác gái là sẽ ăn tối cùng em sao?"
Nhưng ngay lúc đó, môi không động đậy, tôi lại nghe thấy tiếng nội tâm gào thét vang dội của cô ấy:
"Đệt, tên nam chính biến thái! Tránh xa nữ chính ra, cô ấy là của nam phụ cơ mà!"
Vẻ mặt Phong Diên vẫn như thường.
Tôi cho rằng mình bị ảo thính.
Nhưng ngay sau đó lại là một câu.
"Thằng đàn ông hạ đẳng, mau chóng cút xuống ăn cơm cho chị, đừng làm phiền nữ chính nữa.
"Nếu không thì coi chừng sau này chị cho mày ăn cơm tù!"
Tôi: ?
Tôi nhìn Trình Lâm trước mắt đang cười tươi vô tội, cảm thấy thế giới quan của mình đã phải chịu một sự đả kích chưa từng có.
Nhưng cô ấy không hề hay biết, vẫn đang gào thét trong lòng.
"Chị đến rồi, sẽ không để cho mày có cơ hội làm tổn thương nữ chính đâu.”
"Hiểu không?"
4
Từ đó về sau, tôi luôn có thể nghe thấy những lời kỳ quái như vậy từ trong lòng Trình Lâm.
Ví dụ hôm đó cô ấy đi ăn tối với Phong Diên về, gặp tôi rồi lại khoe khoang như thường lệ:
"Anh Diên quả là một người tốt, biết em chê ăn cá phiền phức nên đặc biệt giúp em gỡ hết xương cá ra luôn. Anh ấy nói có một nhà hàng cá vô cùng ngon, lần sau sẽ dẫn em đến đó, em nhất định sẽ thích ăn cá cho xem~"
Thực chất trong lòng toàn là lời thô tục.
"Ăn cứt!”
"Cái thằng chó con Phong Diên này, lúc ăn cơm cái mặt trông như Tư Mã kia cho ai xem đấy hả, bộ ông đây ép nó đi chắc!”
"Vừa tham luyến nữ chính vừa muốn Trình gia trợ lực củng cố địa vị của nó ở Phong gia”
"Rác rưởi, tuyệt đối là rác rưởi xã hội.”
"Ngoài cái mặt ra thì chẳng có tích sự gì.”
"Thật lòng mong nó vừa ngắn vừa nhỏ.”
"Ba giây đáng thương."
Tôi:……
Tôi: "Phụt."
Trình Lâm lập tức nhìn về phía tôi, vẻ mặt khoe khoang giả tạo sắp không giữ được nữa rồi.
Tiếng lòng của cô ấy lại vang lên.
"Cô ấy cười cái gì vậy?"
Rồi rất nhanh liền ngộ ra.
"Haiz, cái trạng thái tinh thần này, xem ra là bị mình chọc tức điên rồi.”
"Mong là không bị không sao.”
"Nhưng thà đau một lúc còn hơn đau âm ỉ, tránh xa cái thằng tra nam biến thái này ra là hạnh phúc tám trăm đời."
Trình Lâm vượt qua tôi, bước lên bậc thang, đột nhiên quay đầu lại nhếch mép khiêu khích.
"Chị à…" Cô ấy nói: "Anh Diên ấy, em nhất định phải có được."
Nói xong, cô ấy nghênh ngang rời đi như một con công xòe đuôi.
Đi kèm theo đó là tiếng lòng hưng phấn.
"Yeah!”
"Không hổ là mình.”
"Có thời gian đi thi nhất định sẽ lấy được cái giải ảnh hậu."
5
Anh trai tôi vừa đi công tác ở Chile trở về, có mang theo quà.
Tôi và Trình Lâm mỗi người một chiếc vòng tay pha lê. Cô ấy nhiều hơn tôi một đôi bông tai ngọc trai, tôi nhiều hơn cô ấy một hộp sô cô la–thứ mà tôi đặc biệt nhờ anh trai mang về. Anh trai cũng biết tôi không hứng thú với trang sức lắm mà thích đồ ngọt hơn.
Trình Lâm để ý đến hộp sô cô la của tôi, muốn cả hộp.
Anh trai không chịu nổi sự mè nheo của cô ấy, nói với tôi: "Ương Ương, Tiểu Lâm trước đây chưa từng ăn những thứ này, nhà bên đó cũng không mua nổi... Hay là lần này em cho nó hộp sô cô la đi, lần sau anh sẽ bảo người đi mua cho em."
Trước đây tôi chưa từng nghĩ người nhà của tôi lại giỏi vẽ bánh như thế.
Khoảnh khắc tôi đưa hộp sô cô la cho Trình Lâm, trong lòng cô ấy lại dấy lên một cơn sóng dữ.
"Cạn lời, quá cạn lời.”
"Biết vẽ bánh như vậy sao còn chưa đi Ấn Độ đi, còn có thể múa bánh bay.”
"Thằng đàn ông nhu nhược vô dụng, chính kiến trong đầu bay theo cái bánh hết rồi.”
"Nữ chính mau chóng tuyệt vọng với cái thằng vô dụng này đi.”
"Tương lai cái thứ này cưới vợ thì càng không xong đâu, nó để cho vợ nó bắt nạt cô đấy.”
"Bây giờ nó còn bảo cô nhịn một hộp sô cô la, sau này vợ nó tát cô nó cũng sẽ bảo cô nhịn đấy.”
"Nữ chính! Cô tỉnh táo lại đi.”
"Trên đời này vốn dĩ không có nhiều chuyện đáng để cô nhịn đâu."
Tôi sững người ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Trên đời này vốn dĩ không có nhiều chuyện đáng để tôi nhịn.
Không biết câu nói này đã chạm đến chỗ nào của tôi. "Tách" hai tiếng, tôi rơi nước mắt.