Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
17
Tôi và Phong Từ Thư bắt đầu thỉnh thoảng lại tán gẫu.
Nhưng đều tán gẫu qua Wechat.
Mặc dù Phong Từ Thư nhắn tôi trước, nhưng anh không nói nhiều, bình thường đều là tôi nói.
Hôm nay cũng vậy, anh mới đi công tác về.
Vô Phong: [Có rảnh không? Gặp mặt một lát nhé?]
Hơi đột ngột, bình thường tần suất nói chuyện của bọn tôi cũng không cao, mà tôi cũng chưa vạch trần tình ý của anh nên chỉ nghĩ thuận theo tự nhiên mà thôi.
Đây là lần đầu tiên anh đề nghị gặp mặt.
Dương Dương Dương: [Sao vậy?]
Vô Phong: [Mua nhiều bánh ngọt quá, muốn mang đến cho em.]
Hả... lại mua nhiều rồi?
Tôi nhớ cái ngày mang sô cô la từ Chi-lê về, anh cũng đã dùng chiêu này.
Tôi cố ý trêu chọc anh.
Dương Dương Dương: [Sao lúc nào chú nhỏ cũng mua nhiều đồ vậy?]
Dương Dương Dương: [Là vì nhiều tiền quá hả?]
Tôi thấy trên khung chat hiện lên mấy lần anh ấy đang nhập.
Hình như là viết rồi xóa, xóa rồi viết.
Một lúc lâu sau.
Anh mới gõ một chữ.
Vô Phong: [Đúng.]
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Vừa hay bị Trình Lâm đi ngang qua bắt gặp.
"!!!
"Cười vui vẻ như vậy?”
"Chắc chắn là đang nói chuyện với nam phụ rồi.”
"Tôi mặc kệ.”
"Ai khuyên cũng vô dụng thôi.”
"Bọn họ nhất định đang yêu qua mạng!"
Tôi vùi đầu cười càng dữ dội, bờ vai run rẩy.
Trình Lâm lại lộ ra dáng vẻ xòe đuôi của con công rồi.
"Chị còn có thời gian mà chơi điện thoại à, thật là ngưỡng mộ." Cô ấy dừng lại trước mặt tôi: "Không giống em, anh Diên cứ bắt em ra ngoài ăn khuya. Chậc, đã tám giờ rồi, lỡ người ta mập lên thì sao?"
Không phải chứ, cô đã tăng bảy cân rồi đấy...
Hơn nữa, mục tiêu của cô không phải là đè chết Phong Diên sao?
Tôi âm thầm bổ sung trong lòng.
Nhưng trong lòng cô ấy còn đặc sắc hơn tôi nhiều, chỉ cần liên quan đến Phong Diên, cô ấy mãi mãi thốt ra những lời thô tục.
"Mẹ kiếp Phong Diên có bị động kinh không vậy?!!”
"Tám giờ rồi còn tìm mình đi ăn khuya.”
"Còn đến phố ăn vặt Chính Nguyên gì đó, cứ phải đi cho bằng được.”
"Mắc bệnh à.”
"Nếu không phải sợ anh ta rảnh rỗi lại đến chen chân vào giữa nữ chính và nam phụ.”
"Ai mà thèm để ý đến anh ta chứ?!!”
"Ăn cái gì mà ăn!”
"Kiếp sau đầu thai làm con heo đực, vừa hay phối giống với con heo nái Chung Lam.”
"Tặng luôn lời chúc phúc cao quý lại vô tư của tôi.”
"*******"
Trình Lâm vừa mắng chửi vừa than thở, cúi đầu nhìn đồng hồ, tiếp tục hoa hòe hoa hoét nói:
"Chà, cũng muộn rồi, em đi đây.”
"Nếu không anh Diên đợi mãi không thấy em sẽ sốt ruột mất~"
Nói xong, cô ấy liền xoay người rời đi.
Thấy cô ấy đi rồi, tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
18
Phong Từ Thư đến rất nhanh, chỉ vỏn vẹn mười phút đồng hồ.
Xem ra lúc gửi tin nhắn, anh đã ở gần nhà tôi rồi.
Hôm nay anh không mặc tây phục, chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đen, tóc có lẽ vừa gội, tóc mái thường ngày hất lên giờ lại rũ xuống trước trán, không còn vẻ trưởng thành chững chạc thường thấy nữa mà thêm vào đó vài phần lười biếng của thanh niên.
"Nè." Anh đưa hộp trong tay tới: "Nghe nói rất ngon đấy."
Hộp đựng trong suốt, tôi thấy bên trong hơn mười cái bánh ngọt hình dáng khác nhau, không khỏi nuốt nước miếng.
Đồ ngọt YYDS.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Tôi lại cảm thấy mình không chỉ không có sức chống cự với đồ ngọt.
Đè nén xuống sự rung động không rõ, tôi vội vàng nhận lấy hộp, chuyển chủ đề.
"Không ngờ lại có nhiều như vậy." Tôi nói: "Nếu Trình Lâm ở đây thì tốt rồi, em có thể ăn cùng cô ấy ngay."
Phong Từ Thư nhướng mày, thuận miệng tiếp lời tôi.
"Sao vậy, cô ấy đi du lịch Tây Tạng rồi à?"
Anh chắc cũng không quên hôm chở hai đứa chúng tôi về, đoạn sau Trình Lâm vì quá phấn khích mà thật sự say rồi, ngồi ở ghế sau bắt đầu nghêu ngao hát bài "Cao nguyên Thanh Tạng". Cô ấy hát lệch hết nốt, nhưng đoạn cao trào đó suýt chút nữa đã tiễn bọn tôi đi rồi.
Tôi bật cười.
"Chú nhỏ cũng biết nói đùa như vậy à." Tôi cười nói: "Đáng tiếc không phải vậy, cô ấy đi ăn khuya với Phong Diên rồi."
Thật kì lạ, sắc mặt Phong Từ Thư sau khi nghe tôi nói vậy có vẻ khác thường.
"Sao vậy?" Tôi thu lại nụ cười.
Phong Từ Thư nói: "Anh vừa từ bên sân Phong gia đến, Phong Diên đang ở đó, nó bảo tối nay muốn ở cùng ông nội."
Trong lòng tôi căng thẳng, vừa mơ hồ vừa hoảng loạn.
Vừa hay tôi thấy chú Lưu, tài xế trong nhà.
"Chú Lưu…" Tôi gọi: "Chú có đưa Trình Lâm đi không?"
Chú Lưu lắc đầu: "Không ạ, Tiểu Lâm nói thiếu gia Phong gia phái người đến đón cô ấy, đi xe của Phong gia rồi."
Không đúng... không đúng...
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Phong Diên.
Bên kia vừa đổ chuông hai tiếng đã bắt máy.
"Ương Ương." Giọng Phong Diên mang theo vài phần vui mừng.
Tôi vào vấn đề: "Phong Diên, anh có ở cùng Trình Lâm không?"
"Không có." Hắn lập tức phủ nhận: "Ương Ương, anh..."
Tôi không muốn nghe những lời vô dụng đó, truy hỏi: "Vậy anh có gọi Trình Lâm ra ngoài ăn khuya không?"
Phong Diên ngẩn ra: "Không có."
Tôi chuẩn bị cúp điện thoại thì…
Phong Diên là người nhạy bén, hắn hỏi: "Ương Ương, Trình Lâm bên đó xảy ra chuyện gì sao?"
Tôi đang do dự có nên nói cho hắn biết không thì lại nghe hắn nói.
"Ương Ương, đừng quan tâm đến chuyện của Trình Lâm nữa." Hắn dịu dàng nói những lời vô tình: "Nếu không có Trình Lâm, chúng ta..."
Tôi cảm giác như máu dồn lên não.
"Phong Diên!" Tôi lần đầu chửi thề: "Mẹ nó anh đúng là thứ không ra gì!"
"Sao trước đây tôi có thể thích một tên cặn bã như anh chứ?"