Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Tôi bị quả dưa này đập đến mức không thể hoàn hồn một lúc lâu.
Phong Từ Thư hiểu lầm tôi bị Chung Lam dọa sợ đến mức choáng váng, sắc mặt xị xuống, đôi môi mím chặt, bầu không khí xung quanh lạnh lẽo như đóng băng, tất cả mọi người ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận.
Cho đến khi anh đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi nhớ ngày hôm đó Phong Diên cũng làm động tác tương tự, thô bạo lại dùng sức, sau khi buông ra, cổ tay tôi hằn cả một vòng đỏ.
Nhưng Phong Từ Thư lại hoàn toàn khác biệt.
Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí có thể coi là dịu dàng đến mức không hề ăn nhập với anh.
Có lẽ là tôi chưa từng cảm nhận được sự trân trọng như vậy.
Trong lồng ngực có gì đó đập thình thịch.
"Đi thôi." Anh nói với tôi.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo anh, trong đầu mơ hồ chỉ còn một ý nghĩ.
Anh thật sự thích mình sao?
Lúc đi ngang qua Phong Diên, hắn đang giấu đi gợn sóng nơi đáy mắt, chào hỏi Phong Từ Thư một cách khiêm tốn và cung kính.
"Chú nhỏ ạ."
"A Diên…" Phong Từ Thư nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Đừng để chú coi thường cháu."
Tôi thấy bàn tay Phong Diên ngay lập tức siết chặt, nhưng bề ngoài vẫn không đổi sắc, cười nói: "Chú nhỏ nói đùa rồi, sao cháu dám ạ."
Phong Từ Thư không nói gì nữa, chỉ kéo tôi đi về phía cửa.
Tôi luôn cảm thấy mình quên mất gì đó.
Cho đến khi…
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!
"Gâu gâu gâu!
"Gâu gâu gâu gâu gâu!"
... Chết rồi, suýt nữa thì quên mất Trình Lâm.
Đều tại từ khi Phong Từ Thư kéo cổ tay tôi, cô ấy đã luôn trong trạng thái kích động đến mức mất tiếng.
Nếu không phải tiếng chó thổ địa lại vang lên, tôi còn nghi ngờ liệu cô ấy có phải đã học được thuật tàng hình của lão lục trong phim Hồ Lô Oa rồi không.
15
Bước chân tôi chợt khựng lại, Phong Từ Thư cũng dừng theo.
Tôi quay đầu nhìn Trình Lâm.
Vẫy tay với cô ấy.
"Còn đứng đó làm gì?" Tôi nói.
Cô ấy rõ ràng ngẩn ra, nhìn trái nhìn phải, dường như không chắc chắn là tôi đang nói chuyện với cô ấy.
Đồ ngốc.
Tôi sao có thể để cô ấy một mình ở chỗ này được.
"Trình Lâm…" Tôi ra hiệu cho cô ấy đến đây: "Về nhà thôi."
Tôi thấy trong đáy mắt của Trình Lâm lập tức sáng lên, biểu cảm của cô ấy nhìn như muốn khóc vậy.
Thế là cảnh tượng lúc này liền biến thành…
Trình Lâm vừa phát ra tiếng chó tru thảm thiết trong lòng vừa chạy về phía tôi.
Tôi dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô ấy vẫy đuôi trông ra làm sao.
Nhưng khi đến gần tôi, cô ấy vẫn còn cứng miệng.
"Nói rõ ràng trước nhé, chị, hôm nay em không giúp chị, đơn thuần là vì Chung Lam nói những lời em không thích, không liên quan gì đến chị, chị đừng hiểu lầm."
Tôi rất nhanh sau đó cúi đầu mà cười thành tiếng.
"Ừm, biết rồi." Tôi đáp.
Cô ấy dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.
"May mà nữ chính đơn thuần.”
"Đã lừa được cô ấy rồi.”
"Ôi yeah!”
"Mình thật ngầu lòi!”
"Nhưng cái thằng chó chết Phong Diên kia sao cứ nhìn chằm chằm nữ chính vậy.”
"Lại muốn cõng tôi đến bệnh viện tiếp phải không?”
"Lần này tôi còn mập hơn lần trước bảy cân rồi đấy.”
"Đừng chọc vào tôi!"
Sau khi Trình Lâm nói như vậy, tôi mới cảm nhận được có một ánh mắt luôn chăm chú nhìn mình, vừa sâu sắc lại vừa cố chấp.
Nhưng tôi không hề quay đầu lại.
16
Lúc lên xe Phong Từ Thư, tôi vốn định cùng Trình Lâm ngồi ở hàng ghế sau, nhưng còn chưa vào thì đã bị Trình Lâm đóng cửa xe lại.
"Chị…" Cô ấy giả vờ chóng mặt: "Em say rồi, não trái và não phải đang đánh nhau, chúng đánh nhau dữ dội quá. Để khuyên can chúng, em phải lúc thì hứng gió bên cửa sổ trái, lúc thì hứng gió bên cửa sổ phải, như vậy chúng mới bình tĩnh lại được."
Tôi:...
Cô có nghe xem cô đang nói cái gì không vậy?
May mà nội tâm cô ấy lại vô cùng thành thật.
"Cô mau lên ghế phụ của nam phụ cho tôi.”
"Nhanh lên!!”
"Bây giờ tôi muốn thấy.”
"Ngay lập tức, mau lên!"
... Vội cái gì chứ.
Tôi cũng đâu phải chưa từng ngồi.
Lúc ngồi vào ghế phụ, tôi nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Phong Từ Thư đang nhìn mình, ánh mắt của anh mờ mịt không rõ, bên trong lóe lên gợn sóng không rõ ý vị.
Tôi cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên mặt.
Chờ đã.
Lần trước sao tôi lại cho rằng ánh mắt như vậy của anh là sự quan tâm của người lớn chứ.
Phong Từ Thư chưa từng là kiểu người biết quan tâm tới người khác.
Anh ấy có lẽ là thật sự thích tôi rồi.
"Ương Ương." Phong Từ Thư đột nhiên đến gần tôi.
Tôi vốn đã có chuyện trong lòng, lại bị anh dọa sợ đến mức lùi về phía sau.
Anh vươn tay sờ lên trán tôi, giống cái cảm giác vừa khô ráo vừa dịu dàng ban nãy nắm khi lấy cổ tay tôi.
"!!!"
Tôi lại còn nghe thấy âm thanh dấu chấm than.
Trình Lâm từ hàng ghế sau mạnh mẽ thò đầu ra, chỉ thiếu chút nữa là chọc đầu vào mặt hai người bọn tôi.
Một lúc lâu, Phong Từ Thư dời tay đi.
"Mặt đỏ như vậy, anh tưởng em bị sốt… " Anh theo thói quen dùng ngón tay gõ gõ vào vô lăng: "May mà không sao."
Tôi cũng thầm niệm một câu: "May mà".
May mà chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt của tôi chứ không nghe thấy tiếng tim đập.
Lúc này đây, tiếng trống ngực đập như sấm.
Trước đây tôi chỉ coi Phong Từ Thư là chú nhỏ mà thôi.
Hôm nay từ chỗ Trình Lâm ăn được quả dưa này khiến tôi buộc phải đổi góc nhìn về anh–góc độ phụ nữ nhìn đàn ông.
Một khi đã nhìn như vậy, quả nhiên đúng như Trình Lâm nói…
Người đàn ông này thật gợi cảm chết mất.
Lại còn là kiểu cấm dục nữa chứ.
Trước đây làm sao mà tôi có thể chỉ nhìn Phong Diên được chứ...?
Vừa khéo, tôi và Trình Lâm đồng thời nghĩ đến Phong Diên.
Mà cô ấy nghĩ là.
"Aaaaaa!”
"Để tôi đi bắt thằng nhóc Phong Diên kia về giết nó cho hai người vui nhé!”
"Tôi có đức hạnh gì mà được ngồi trên chiếc xe này vậy.”
"Kích động quá muốn nhảy khỏi xe luôn.”
"Xoay 360 độ trên không mười vòng rồi xòe chân nhảy khỏi xe luôn."
Tôi:...
Cô tốt nhất là đừng nhảy khỏi xe thật đấy.