Nữ phụ độc ác tiết lộ bí mật - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

19


Sau khi cúp điện thoại của Phong Diên, tôi lại gọi cho Trình Lâm, quả nhiên là tắt máy, tôi vừa lo vừa giận, tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy.


Trong lòng rối như tơ vò.


Nếu... nếu Trình Lâm xảy ra chuyện...


Cho đến khi Phong Từ Thư kéo tay tôi.


"Ương Ương, đừng nóng vội." Giọng anh trầm ấm, thật khiến người ta an tâm: "Anh đã bảo người đi điều tra GPS của điện thoại Trình Lâm rồi, cũng sẽ điều tra camera giám sát khu vực này. Em cứ nghĩ kỹ lại xem, trước khi Trình Lâm đi có nói gì không?"


Anh ấy nói đúng, tôi cố ép mình bình tĩnh lại.


Trong đầu tôi nhanh chóng lướt qua những lời Trình Lâm đã nói trước khi đi.


Những lời cô ấy đã nói...


Không có tác dụng.


Nhưng những gì cô ấy nghĩ...


"Tám giờ rồi còn tìm tôi đi ăn khuya.”


"Còn đến phố ăn vặt Chính Nguyên gì đó, cứ phải đi cho bằng được..."


Đúng! Đúng!


Chính là cái này!


Tôi mạnh mẽ nắm lấy tay áo Phong Từ Thư: "Phố ăn vặt Chính Nguyên!"


Anh ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý của tôi, lên xe dặn dò chú Lưu lập tức liên hệ với cảnh vệ đến phố ăn vặt Chính Nguyên. Vì sự an toàn, đồng thời anh cũng liên hệ với cảnh vệ nhà mình, sau đó đạp chân ga rời khỏi cửa nhà tôi.


Phố ăn vặt Chính Nguyên quả thật rất hẻo lánh, nhưng may mà nhà tôi cũng ở ngoại ô nên cách đó cũng không xa lắm.


Lúc tôi ngồi trên xe, hối hận ngập lòng.


Nếu lúc Trình Lâm đi, tôi hỏi thêm vài câu thì tốt rồi.


Phong Từ Thư không biết vì sao đã nhìn ra cảm xúc của tôi.


Anh nói: "Ương Ương, không phải lỗi của em."


Tôi lắc đầu.


Phong Từ Thư không biết.


Nếu tôi sớm thành thật nói ra mình có thể nghe được tiếng lòng của Trình Lâm thì cô ấy sẽ không cần vì tôi mà đối phó với Phong Diên nữa.


Vậy thì lần này cũng sẽ không bị lừa ra khỏi cửa.


Một cô gái tốt như vậy, tôi rất sợ cô ấy xảy ra chuyện.


20


Đến phố ăn vặt Chính Nguyên, nơi này trước kia còn náo nhiệt, chỉ là sau này người ta chạy đến trung tâm thành phố cả, con đường ở ngoại ô liền lạnh lẽo đi.


Tôi và Phong Từ Thư hỏi mấy cửa hàng, họ đều nói không thấy Trình Lâm.


Toàn thân tôi rã rời, sợ đối phương đã mang Trình Lâm đến nơi khác, mà thông tin cuối cùng tôi có thể nắm được cũng là vô dụng.


Ngay lúc đang bế tắc.


Bên tai tôi nghe được âm thanh quen thuộc:


"Mẹ kiếp, dám ăn đậu hũ của bà đây.”


"Đợi bà thoát thân.”


"Thế nào cũng phải nghiền nát mấy người chúng mày thành bã đậu."


"Trinh tiết tính mẹ gì.”


"Thời buổi này rồi, còn có thằng ngốc nào cho rằng con gái mất trinh tiết là xong đời chứ.”


"Bây giờ mày dám đụng vào"


"Tao mẹ nó dám sau này chặt thịt mày cho chó ăn.”


"Cứ đợi tao đấy!"


Nước mắt tôi lập tức rơi xuống.


May mà... may mà tôi nghe thấy được.


Tôi điên cuồng chạy về phía phát ra âm thanh, con hẻm này vừa tối vừa sâu, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng nói của Trình Lâm:


"Ấy, các anh ơi, như các anh thấy đó, em cũng chẳng phải tiểu thư ngây thơ gì. Em lớn lên ở nông thôn, ở cái làng của chúng em ấy, theo lí mà nói mười bảy mười tám tuổi là phải làm mẹ rồi. Mấy chuyện này thấy hoài…" Cô ấy bắt đầu bịa chuyện: "Cho nên mọi người cũng đừng coi là cưỡng hiếp gì cả, chuyện bạn tình tôi nguyện, hôm nay chúng ta cứ quyết định như vậy đi!”


"Ai đến trước?”


"Oẳn tù tì, hay là điểm binh điểm tướng, mọi người tự nghĩ đi.”


"Em mệt rồi, nằm nghỉ một lát."


Sự im lặng kéo dài.


Tôi dường như đã cảm nhận được sự im lặng của những kẻ côn đồ từ trong bầu không khí.


Nhưng tôi chỉ cảm thấy đau lòng.


Cô ấy không hề để ý, chỉ là vì không còn có cách nào tự cứu mình nên đành phải thỏa hiệp.


Nếu không tôi cũng sẽ không nghe thấy, cô ấy thầm hỏi thăm tổ tông tám đời của những người này.


Tôi dừng lại ở chỗ ngoặt, lặng lẽ gửi định vị cho chú Lưu.


Nhưng bên này những kẻ côn đồ đã chuẩn bị ra tay rồi, tôi sợ chú Lưu và họ đến không kịp, hít sâu một hơi, đang chuẩn bị đứng ra kéo dài một chút thời gian, ai ngờ tôi vừa nhúc nhích đã bị Phong Từ Thư bên cạnh kéo lại.


"Để anh." Anh nhẹ nhàng nói hai chữ bên tai tôi, rồi bước ra.


Tôi dừng lại chưa đến một giây, quay người chạy ra khỏi con hẻm.


Thay vì đứng ngây ra đó chẳng có tác dụng gì, chi bằng nhanh chóng tìm thấy chú Lưu và mọi người.


May mắn thay, vừa ra khỏi hẻm không lâu, tôi đã nhìn thấy chú Lưu dẫn theo cảnh vệ chạy đến.


Tôi dẫn họ chạy vào hẻm.


Vừa qua khỏi chỗ ngoặt đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Trình Lâm.


Tôi tưởng là cô ấy bị thương, bước chân gấp gáp hơn một chút.


Ai ngờ đến nơi mới phát hiện, đó lại là tiếng thét trong lòng cô ấy.


"Aaaaa!”


"Aaaaa!"


Cô ấy bị trói hai tay, ngồi trên mặt đất, rõ ràng nên trông rất thê thảm, nhưng lúc này vẻ mặt của cô ấy lại kích động quá mức.


"Cứu mạng với!”


"Người đàn ông này sao lại đẹp trai quá vậy!”


"Anh ấy đánh người giỏi quá.”


"Đấm móc trái, đấm móc phải, aaaa tôi tiêu rồi!”


"Bỏ cái nghề thương nhân này đi, anh có thể chuyển sang làm sát thủ được không?”


"Thành lập ra một tổ chức chuyên ám sát lũ ngu xuẩn.”


"Giết hết bọn chúng đi!"


Theo ánh mắt của Trình Lâm, tôi nhìn thấy hai người đang nằm vật trên mặt đất, còn Phong Từ Thư đứng đó, bảy tám người còn lại vây quanh anh với vẻ mặt nghiêm trọng.


Tay anh nhỏ máu, không biết là của anh hay của người khác.


Nhưng dáng người căng thẳng của anh giống như một con thú đang săn mồi. Tôi đột nhiên hiểu tại sao những người này không dám tiến lên, bởi vì không ai muốn bị thú dữ để mắt tới, trở thành máu thịt dưới nanh vuốt của anh.


Trình Lâm vẫn đang phát ra thét chói tai cùng với ánh mắt sáng quắc.


"Aaaaa!”


"Có thể cho nam phụ một ngoại truyện được không tác giả thân mến!”


"Tôi muốn xem xem câu chuyện hồi trung học của anh ấy.”


"Trong nguyên tác chỉ nói lướt mấy câu đại loại kiểu: Phong Từ Thư hồi trung học siêu ngông.”


"Ngông như thế nào vậy?”


"Nói rõ hơn một chút đi chứ?”


"Em xin viết huyết thư để được xem ngoại truyện.”


"Cầu xin đấy~"


Tôi nhìn Phong Từ Thư lúc này.


Nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc.


Dường như từ rất lâu trước đây, tôi đã từng nhìn thấy anh như vậy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo