Nữ phụ độc ác tiết lộ bí mật - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

21


Có thêm vệ sĩ tham gia, đám người kia nhanh chóng bị khống chế.


Tôi bước đến gần Trình Lâm, lúc này cô ấy mới nhận ra tôi cũng đến.


Một thoáng ngơ ngác, hai mắt tròn xoe nhìn nhau, hiếm hoi làm sao, trong lòng cô ấy lại chẳng nói một lời nào.


Tôi lặng lẽ cởi trói cho cô ấy.


Cổ tay cô ấy bị siết đến ứa máu, tôi không đành lòng nhìn, trong lòng có chút khó chịu.


"Lát nữa về nhà bôi thuốc cho em." Tôi khẽ nói.


Trình Lâm im lặng một hồi, đột nhiên vươn tay ôm lấy tôi. Cô ấy vùi đầu vào gáy tôi, tôi cảm thấy những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống gáy. Cô ấy vậy mà lại khóc rồi.


"Cảm ơn." Cô ấy dùng giọng rất nhỏ nói với tôi.


Tôi cũng thấy sống mũi cay cay.


Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy không hề diễn kịch, nói với tôi bằng những lời chân thành.


Vừa rồi, cô ấy thật sự rất sợ hãi, phải không?


Đang định nói vài lời an ủi thì tiếng khóc trong lòng Trình Lâm cắt ngang tôi.


Khác với vẻ ngoài đang im lặng rơi lệ, trong lòng cô ấy đang gào khóc như xé ruột:


"Huhuhuhuhu~”


"Nữ chính đúng là mặt trời nhỏ của nhân gian, ấm áp quá đi huhuhu~”


"Ông Tề Thiên Đại Thánh này nguyện gọi cô ấy một tiếng Bồ Tát.”


"Huhuhuhu~”


"Vậy mà lại cảm nhận được tình mẫu tử từ cô ấy.”


"Chẳng lẽ cô ấy là mẹ tôi xuyên không tới sao huhuhuhu~”


"Nhớ mẹ quá.”


"Hơi emo rồi.”


"Tìm gì đó xả giận thôi.”


"Quyết định là bọn chúng nhé."


Nghĩ đến đây, cô ấy buông tôi ra.


Trình Lâm dùng tay lau nhanh nước mắt trên mặt, ánh mắt trở nên sắc bén, bước nhanh tới trước mặt đám người đã bị khống chế.


Trong sự sững sờ của tất cả mọi người, cô ấy nhấc chân lên, nhắm ngay hạ bộ của từng tên mà đá không lệch phát nào. Trong con hẻm vang lên tiếng hét thảm thiết liên hồi, chẳng khác nào địa ngục.


"Nếu không biết cách sử dụng thì nên để nó trở nên vô dụng đi hahaha~"


Cô ấy nở một nụ cười hiền lành.


22


Nếm trải nỗi đau đoạn tử tuyệt tôn, đám người này khai hết mọi chuyện.


Không phải đám tội phạm gì ghê gớm, chỉ là một bọn côn đồ. Có người đã sắp đặt chuyện này, nhưng họ không biết là ai, chỉ biết tối nay sẽ có một người phụ nữ bị đưa đến. Nếu cưỡng hiếp được cô ta, họ sẽ nhận được một khoản tiền hậu hĩnh.


Kẻ đứng sau che giấu rất kỹ, nhưng với năng lực của Phong Từ Thư, kết quả rất nhanh đã có.


Là Chung Lam.


Hiển nhiên, ly rượu vang khiến cô ta mất mặt hôm trước khiến cô ta hận Trình Lâm thấu xương.


Về đến nhà, tôi và Trình Lâm kể chuyện này cho bố mẹ nghe, muốn họ gặp Chung gia ở tòa án.


Nhưng bố lại chọn cách ém chuyện này xuống.


Vì gần đây chúng tôi có hợp tác với Chung gia.


Mẹ cũng nói, chuyện liên quan đến trinh tiết của Trình Lâm, lỡ mà bị đồn ra ngoài thì không hay.


Tôi đứng bên cạnh, toàn thân lạnh toát.


Tiếng mắng chửi trong lòng Trình Lâm lại vang lên.


"Loại hành vi cầm thú gì vậy?”


"Đến chó còn biết làm bố mẹ hơn bọn họ.”


"Nam phụ rốt cuộc khi nào thì chuyển nghề làm sát thủ vậy.”


"Gói hai người này lại rồi mang đi luôn đi".


"Chịu hết nổi rồi.”


"Muốn cho mỗi người mười câu chửi thề quá.”


"Thôi vậy.”


"Tha cho bọn họ đi.”


"Nếu không nữ chính đến lúc đó kẹt ở giữa thì đau đầu lắm.”


"Ai bảo hai ông bà già này nuôi cô ấy hai mươi năm, cô ấy có tình cảm với họ mà."


Tôi lặng lẽ lắng nghe.


Rất nhiều chuyện trong lòng bỗng chốc được giải tỏa.


Một lúc sau, tôi mở miệng: "Có phải mẹ nghĩ rằng, nếu Trình Lâm bị đồn thổi linh tinh thì sau này không gả được cho nhà tử tế, nhà mình sẽ mất đi một lợi thế, đúng không?"


Tôi chợt nhận ra, họ dường như luôn như vậy, trước lợi ích, tình thân ít nhiều gì cũng phải xếp sau.


Tôi cũng vậy, Trình Lâm cũng vậy.


Đặt trước lợi ích, đều là quân cờ.


Trước đây à... trước đây chỉ là tôi không muốn tin mà thôi.


Nhớ lại, từ rất nhỏ, tôi đã đính hôn với Phong Diên.


Trước khi đính hôn, chúng tôi thậm chí còn chưa từng gặp mặt.


Vậy nên họ thật ra là không quan tâm…


Tôi có thích đối phương hay không, sau này có sống hạnh phúc không.


Họ chỉ quan tâm liệu tôi có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho gia đình.


Xem ra tôi thật sự đã nói trúng trọng điểm, bởi vì bố tôi trong khoảnh khắc đã nổi trận lôi đình.


"Trình Ương Ương! Nhớ rõ thân phận hiện tại của mày, mày chỉ là người ngoài, đừng có xen vào chuyện nhà tao!"


Tôi nhếch môi cười: "Một ngôi nhà như vậy thà không có còn hơn."


Nói xong, tôi quay người bỏ đi.


Nếu không có Trình Lâm, có lẽ tôi vĩnh viễn còn chìm đắm trong ảo ảnh tốt đẹp mà họ tạo ra.


Tất cả đều là dối lừa.


Nếu đúng như Trình Lâm nói, tôi thật sự có một kiếp trước tệ đến mức ấy, thì thứ cuối cùng hủy hoại tôi, e rằng vẫn là sự tổn thương đến từ người thân.


Dù sao tôi đã từng thật sự cho rằng…


Mình rất hạnh phúc.


23


"Wow wow wow!


"Ánh sáng chính đạo là đây mà!!


"Cô ấy ngầu lòi quá,  tôi yêu quá đi~


"Này cô gái, trong vòng ba phút, tôi muốn thấy cô rời khỏi ngôi nhà này.”


"Đừng quay đầu lại, đến muỗi nhìn còn thấy lú. Cái gia đình quỷ quái gì thế này, hút máu còn giỏi hơn cả nó.”


"Mau đi đi!"


Trình Lâm khựng lại, dường như lại nhớ ra điều gì.


"Haizz, muốn đi theo cùng quá.”


"Nhưng thế thì tôi phá hình tượng mất rồi."


"Không được, tôi còn phải tiếp tục phá rối nữ chính và cái thằng chó Phong Diễn nữa. Tôi phải giữ vững hình tượng nữ phụ ác độc của mình!”


"Không đi được, không đi được.”


"Tiễn nữ chính rời đi.”


"Cô ấy đi rừng, tôi giữ trụ..."


Cô ấy rốt cuộc từ đâu nghĩ ra được mấy thứ kỳ quặc như vậy chứ...?


Tôi thở dài, quay đầu nhìn Trình Lâm.


"Đứng ngây ra đó làm gì?" Tôi chậm rãi nói: "Không đi cùng à?"


Vẻ mặt cô ấy lập tức giãn ra.


Chỉ nghe thấy một tiếng


"Gâu!"


Trình Lâm không nói hai lời, trực tiếp đi theo.


Phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ của bố: "Được! Chúng mày đi đi, đi hết đi! Có bản lĩnh thì đừng bao giờ quay về nữa."


Trình Lâm quay đầu làm mặt quỷ.


"Còn có chuyện tốt như vậy sao?


"Không về thì không về."


24


Họ chắc hẳn nghĩ rằng chúng tôi không thể trụ được ở bên ngoài hai ngày.


Vừa không có tiền vừa không có chỗ ở.


Thẻ bị khóa, hơn nữa đồ vật có giá trị trong nhà đều không mang đi.


Đói rét rồi sẽ biết đường về nhà thôi.


Đáng tiếc, họ không biết…

Từ năm nhất đại học tôi đã bắt đầu làm nội dung tự truyền thông, kiếm được kha khá. Tôi mua một căn nhà nhỏ ở ngoài vành đai ba, thu nhập hàng tháng cũng ổn định, lại để dành được một khoản không nhỏ. Khi đó chỉ là hứng thú nhất thời, không ngờ hôm nay lại hữu ích thế này.

Tôi đang định gọi xe để đi đến đó…

Ra ngoài Thì lại thấy Phong Từ Thư đang tựa xe hút thuốc.


Anh ấy… vẫn còn ở đây sao...?


"Chú nhỏ, chú..."


"Hai người sao...?"


Hai chúng tôi đồng thời mở miệng, rồi lại đồng thời im lặng.


Trong bầu không khí có chút kỳ lạ này, tôi nghe thấy Trình Lâm bắt đầu đọc thơ.


"Đêm tối mịt mù.


"Thanh sắt lạnh băng.


"Là ai, đã soi sáng mảnh đất này.


"Thì ra là tôi.


"Một con người đang tỏa nhiệt……


"Một chiếc bóng đèn siêu to khổng lồ."


Đọc xong, cô ấy thở dài một hơi: “Ngài Phong, vừa rồi chúng em trái ý bố mẹ, giờ bị đuổi khỏi nhà, hai chị em em không chốn dung thân rồi.”


Đợi đã……


Ai cho cô tự tin nói là “không chốn dung thân” thế...?


“Tôi có nhà ở bên ngoài, ba phòng một sảnh.” Tôi nói.


Cô ấy dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn tôi.


“Nhưng cũng đã lâu không ở, còn phải tốn hai ngày để dọn dẹp nữa, người ta sợ bẩn mà.”


Tôi: “Lúc đi học tôi sẽ thỉnh thoảng đến ở vài ngày, yên tâm, rất sạch sẽ.”


“Đèn……?”


“Đèn đủ sáng.”


“Điều hòa……?”


“Có thể dùng cả điều hòa nóng và lạnh.”


“Vậy, bàn chải đánh răng và dép lê……?”


“Có đồ dự phòng.”


Cô ấy nghiến răng, bộ dạng như thể đã quyết chơi đến cùng.


“Nhưng chị, tối nay người ta đã bị dọa sợ như vậy, huhuhu thật sự…… thật sự đáng sợ lắm.”


“Cho nên em muốn đến nơi có dương khí tương đối dồi dào.”


“Ví dụ như……”


“Nhà của ngài Phong.”


Tôi:……


Phát ngôn gì vậy trời?


Cô ấy thật sự… vì muốn ghép tôi với Phong Từ Thư mà câu nào cũng bịa được luôn…


Tôi tự dưng không nói được lời nào nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo