Nữ phụ độc ác tiết lộ bí mật - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6


Từ nhỏ, tôi đã được dạy là phải nhẫn nhịn.


Liên quan đến gia giáo–muốn cười lớn? Nhịn.


Phải học cách kiên cường–muốn khóc? Nhịn.


Giữ gìn vóc dáng–muốn ăn? Nhịn.


Ở trường bị bắt nạt–chịu ấm ức? Nhịn.


Sợ bóng tối, sợ ma, sợ sấm sét? Nhịn.


Họ cần một đại tiểu thư Trình gia hoàn mỹ là Trình Ương Ương.


Từ trước đến nay câu tôi nghe được nhiều nhất chính là: "Ương Ương, nhịn một chút là xong thôi."


Lần đầu tiên có người nói với tôi: "Trên đời này vốn dĩ không có nhiều chuyện đáng để cô nhịn đâu."


Tôi quả nhiên không nhịn được nữa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, vô cớ tủi thân.


Trình Lâm rõ ràng là có chút lúng túng rồi.


Anh trai cũng ngây người: "Ương Ương, chẳng phải chỉ là một hộp sô cô la..."


Trình Lâm hung hăng cắt ngang lời anh ta: "Anh im miệng!"


Anh trai bị cô ấy quát đến run rẩy.


Tiếng lòng của cô ấy trở nên vô cùng gấp gáp.


"Aaaaaa! Cô ta thích ăn sô cô la đến vậy sao? Sớm biết vậy đã không cướp rồi.”


"Tức chết đi mà, tại sao mình lại phải đi theo cốt truyện nữ phụ độc ác chứ?”


"Có ai nói cho mình biết không.”


"Nữ phụ độc ác mà đi trả lại một nửa số sô cô la cướp được liệu còn độc ác nữa không?”


"Đừng khóc nữa, chị ơi, chị là chị của em được chưa."


Cô ấy lại muốn nhảy disco trên điểm cười của tôi.


Tôi đang định bật cười thì…


Bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp đầy từ tính: "Chậc, sao lại khóc nữa rồi?"


Tôi ngẩng đầu nhìn, người đàn ông trong bộ âu phục chỉnh tề đang ngồi trên ghế sô pha, chẳng biết đã nhìn từ bao giờ.


Ngũ quan của anh có vài phần giống Phong Diên, nhưng sắc nét và lạnh lùng hơn, là kiểu gương mặt đầy sức công kích.


Tôi kìm lại nước mắt, lễ phép chào hỏi: "Chú nhỏ ạ."


Đương nhiên, không phải chú nhỏ của tôi.


Tôi chỉ học theo Phong Diên gọi như thế thôi. Anh là chú nhỏ của Phong Diên, con trai út của Phong gia, đồng thời cũng là một ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh những năm gần đây, giúp sản nghiệp của Phong gia tăng lên gấp bội, nhất thời vang danh như cồn.


Đồng thời, tôi nghe thấy Trình Lâm gào thét một tiếng trong lòng.


"Vãi cả chảo bay!!! Nam phụ sao lại ở đây?"


7


Nam phụ?


Đây chính là nam phụ mà Trình Lâm ngày nhớ đêm mong?


Tôi cảm thấy hoang đường.


Tôi và Phong Từ Thư chẳng liên quan gì đến nhau. Anh cũng không phải là người mà tôi có thể dễ dàng tiếp cận.


"Tài hoa xuất chúng" đặt lên người anh cũng không hề quá lời, tuổi còn trẻ mà đã có thể dựa vào bản lĩnh của mình khuấy đảo phong vân trong giới kinh doanh. Trước đây chúng tôi gặp nhau ngoài việc chào hỏi ra thì cũng không có giao thiệp gì. Anh lớn hơn tôi tám tuổi còn gì, chúng tôi không thuộc về cùng một thế giới.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại ở nhà chúng tôi?


Tôi muốn nghe xem Trình Lâm có biết gì không.


Kết quả trong lòng cô ấy thật sự nói nhẳm không dứt.


Tôi vất vả lắm mới nghe rõ được.


"Đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá, người đàn ông này quyến rũ chết mất.”


"Như này không phải có sức hút hơn cái thằng Cố Diên ba giây kia sao!”


"Nữ chính nhìn anh ấy đi!”


"Áo vest ngầu lòi, trai đẹp lạnh lùng chỉ vì một đóa hoa kiều diễm mà cúi mình. Chắc không có đóa hoa nào không động lòng đâu nhỉ, không đâu nhỉ, không đâu nhỉ, không đâu nhỉ."


"Bạn cùng phòng của tôi trước lúc chết chỉ muốn nhìn thấy hai người khóa môi nhau."


"Bạn cùng phòng của tôi là chó đất, tôi cũng vậy."


"Gâu gâu!"


Haizzzz, toàn là lời nói nhảm.


Tôi đang định lấy cớ ra ngoài một chuyến thì thấy anh trai tiến lên vài bước về phía Phong Từ Thư, tôi mới nhớ ra anh ấy và Phong Từ Thư cũng xem như là cùng tuổi.


"Anh Từ…" Anh trai và Phong Từ Thư là bạn học cùng trường cấp ba: "Lần trước gặp nhau ở Chile anh nói đến nhà em chơi, em còn tưởng phải đợi một thời gian nữa, không ngờ nhanh vậy đã gặp lại rồi."


Không hiểu sao, tôi cảm thấy ánh mắt Phong Từ Thư nhìn anh trai có chút lạnh lùng.


Nhưng nghĩ lại….


Không đúng, anh nhìn ai thì cũng lạnh lùng cả thôi.


Trong ánh mắt người này ẩn chứa băng giá.


Anh lười biếng mở miệng: "À, ở Chile nghe cậu nói có loại chocolate ngon, kết quả tôi lỡ mua nhiều quá, nên định mang một chút qua biếu. Chẳng phải vừa khéo..."


Ánh mắt Phong Từ Thư dừng lại trên người tôi một lát.


"Cô bé không có chocolate nên buồn đến thế à?"


Tôi khẽ giật mình.


Chợt nhận ra có chút xấu hổ, toàn bộ cảnh tôi rơi nước mắt lúc nãy đều bị người này nhìn thấy hết rồi.


Hay là rời đi thôi, ở lại đây ngại quá.


Trình Lâm bên cạnh đã không nói được tiếng người nữa rồi, toàn là tiếng chó sủa.


Tôi cũng sợ lát nữa không nhịn được lại bật cười thành tiếng.


"Cảm ơn chú nhỏ…" Tôi nở một nụ cười lịch sự: "Bây giờ cháu phải đến trường ngay, mấy viên chocolate đó chỉ có thể đợi về rồi từ từ thưởng thức thôi. Vậy cháu xin phép không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt."


Nói xong quay người muốn chuồn lẹ.


Ai ngờ Phong Từ Thư từ phía sau gọi tôi lại.


"Em và Phong Diên học cùng trường à? Đại học A hả?"


Tôi quay đầu đáp một tiếng "Vâng ạ".


Anh đứng dậy: "Đúng lúc tiện đường, để tôi chở em một đoạn."


Tôi giật mình, vội vàng xua tay nói: "Không cần phiền phức đâu ạ, không cần phiền phức đâu ạ, cháu có người nhà đưa đi rồi ạ."


Ai ngờ Trình Lâm nghe thấy vậy thì cuống lên.


"Chị còn chưa biết đấy thôi, chú Lưu đã hứa với em lát nữa sẽ đưa em đi trung tâm thương mại rồi…" Cô ấy có vẻ không vui, bĩu môi: "Chú ấy không đưa chị đi được đâu."


Chú Lưu là tài xế của nhà.


Sau đó, tôi nghe thấy Trình Lâm từ tiếng chó sủa lập tức chuyển thành tiếng cổ vũ đầy khí thế.


"Nam phụ cố lên!"


"Hôm nay dù nữ chính có lên xe buýt tôi cũng phải lôi cô ấy xuống nhét vào xe anh."


"Chìa khóa xe tôi nuốt rồi."


"Kiểu không ị ra được ấy."


Tôi: 6


Nhưng hôm nay cô ấy nói được một câu chạm đến tim tôi, tôi rất vui, cũng hy vọng có thể khiến cô ấy vui vẻ.


Tôi nhìn Phong Từ Thư: "Vậy làm phiền chú nhỏ rồi, có làm lỡ việc của chú không ạ?"


Anh cầm áo vest lên, trên mặt không có biểu cảm gì.


"Không đâu."


Tôi đi theo Phong Từ Thư trong tiếng chó sủa của Trình Lâm.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo