Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8
Vừa rồi Phong Từ Thư đã mở cửa xe cho tôi.
Tôi cảm thấy có thể khoe khoang chuyện này trong tương lai.
Dù sao thì với cái đà thăng tiến sự nghiệp hiện tại của anh, sau này nhất định sẽ là nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực.
Có lẽ nhiều năm sau, tôi sẽ khoe với đám cháu nội cháu ngoại vây quanh tôi.
"Hồi bà còn trẻ, Phong Từ Thư đã từng mở cửa xe cho bà đấy."
"Bà còn gọi anh ta một tiếng ‘chú nhỏ’."
"Đúng, anh ta là người thân của bà."
Sau đó đám cháu nội cháu ngoại sẽ ngây thơ hỏi tôi:
"Bà ơi, sao người giàu nhất lại có một người thân nghèo như bà ạ?"
Tâm trí tôi bay xa.
Vẫn là Phong Từ Thư cắt ngang cuộc sống dưỡng lão trong mơ của tôi.
"Có muốn nghe nhạc không?" Anh hỏi tôi.
Ờ ha, nếu không thì bầu không khí không mấy quen thuộc này của hai người chúng tôi ít nhiều gì cũng có chút gượng gạo.
"Vâng ạ." Tôi gật đầu.
"Muốn nghe gì?"
Tôi tùy tiện nói một bài: "Một mặn một chay."
Phong Từ Thư khựng lại, không nói gì, bài "Một mặn một chay" của Mao Bất Dịch vang lên trong loa.
Tôi thấy ngón tay anh gõ lên vô lăng, có chút bực bội.
Tôi im lặng nghe nhạc.
Một lúc sau, Phong Từ Thư đột nhiên mở miệng: "Thích Phong Diên đến vậy à?"
Hết hồn.
Người thành công như vậy cũng nhiều chuyện đến thế à?
Nói đi cũng phải nói lại, tôi quả thật thích Phong Diên, điều này không thể phủ nhận.
Từ nhỏ tôi đã biết sau này hắn sẽ là chồng tôi, tôi thích hắn là chuyện đương nhiên.
Nhưng dùng từ "thích đến vậy" dường như hơi quá.
Dù sao thì hai người cũng là người một nhà, thế nào tôi cũng phải nói tốt cho hắn.
Nói những lời mà người lớn thích nghe.
Khi tôi đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì nghe thấy Phong Từ Thư khẽ thở dài.
"Thôi vậy."
Anh đột nhiên mất hết hứng thú nhiều chuyện.
Nể thật, đây có lẽ là bí quyết thành công đấy, ngay cả ham muốn nhiều chuyện cũng có thể kiềm chế được, vậy thì trên đời này chẳng còn gì có thể dụ dỗ được anh nữa rồi.
Nhưng tại sao áp suất trong xe lại đột nhiên tụt xuống vậy?
Rõ ràng không bật điều hòa mà vẫn có chút lạnh nhỉ.
Có lẽ đây chính là khí lạnh tràn vào óc tôi. Tôi bèn nhớ đến lời của Trình Lâm vừa rồi.
"Trên đời này vốn dĩ không có nhiều chuyện đáng để cô nhịn đâu."
Đúng vậy, nghĩ nhiều làm gì.
Chuyện hôn sự của tôi và Phong Diên sắp tan vỡ rồi. Tôi còn phải cân nhắc xem lời nói có khéo không làm gì nữa.
"Cũng không thích đến vậy đâu…" Tôi thành thật nói: "Cháu chỉ thích vẻ ngoài và đầu óc của anh ấy, ngoài ra thì không còn gì nữa."
Phong Từ Thư đạp phanh.
Tôi giật mình, tưởng rằng mình đã nói sai chỗ nào.
Anh khẽ ho một tiếng, vẻ mặt có chút chật vật.
"Có con chim bay qua." Anh giải thích.
Có lẽ là do tôi ảo giác, tôi thấy khóe miệng Phong Từ Thư hơi nhếch lên. Thấy chưa, quả nhiên là tôi bị dọa rồi, Phong Từ Thư sao có thể cười được chứ.
"Con chim đó hay ghê…." Tôi bắt đầu nói lung tung: "Nhìn là biết tâm hồn nó tự do, không bay theo lối cũ."
Lần này tôi thấy rõ ràng khóe miệng Phong Từ Thư nhếch lên.
Anh ấy thật sự biết cười sao?!
Giải mã xong: Phong Từ Thư không phải là AI.
"Phong Diên ấy à..." Phong Từ Thư lại gõ ngón tay lên vô lăng, rất nhẹ nhàng: "Vẻ ngoài và đầu óc của nó quả thật không tệ."
Lời xác nhận từ người lớn.
Anh tiếp tục nói: "Nhưng mà… có người còn tốt hơn nó đấy."
Một gia đình đúng kiểu khiêm tốn, tôi lại lần nữa bái phục.
Tôi kính cẩn nói: "Lời của chú nhỏ luôn khiến cháu được mở mang tầm mắt."
"Cháu muốn học hỏi chú ạ."
Anh như bị nghẹn lại, vẻ mặt trông thật bất lực.
9
Phong Từ Thư không khó gần như lời đồn, ngược lại còn rất dễ nói chuyện.
Tôi và anh nói chuyện cả một đoạn đường, cuối cùng thì cũng đến trường rồi.
Vừa xuống xe, tôi nghe thấy anh cũng mở cửa xe bước xuống.
Thấy tôi nhìn qua, Phong Từ Thư giơ hộp thuốc lá trong tay lên.
"Hút điếu thuốc."
Anh dựa vào xe, nghiêng đầu châm một điếu thuốc, làn khói trắng từ từ lan ra, tôi nhìn qua lớp khói đó thấy anh hơi nheo mắt lại.
Lời hình dung của Trình Lâm về Phong Từ Thư lại vang lên bên tai.
"Áo vest ngầu lòi, trai đẹp lạnh lùng."
"Người đàn ông này thật quyến rũ chết mất."
Tôi nghĩ… có lẽ cũng có vài phần đúng.
Thấy tôi vẫn chưa đi, Phong Từ Thư bắt đầu đuổi người: "Mau vào đi."
"Chú nhỏ…" Tôi chân thành khen: "Chú hút thuốc trông thật đẹp trai."
Anh ngẩn người, tôi chuyển chủ đề.
"Nhưng đừng hút nhiều quá, chú không hút thuốc cũng rất đẹp trai."
Chân thành hy vọng người tốt cả đời bình an, chú nhỏ phải khỏe mạnh chứ.
Phong Từ Thư nhìn chằm chằm tôi, điếu thuốc trên tay cũng quên đưa lên miệng, lớp khói đó quả thật vướng víu, tôi lại cảm thấy trong mắt anh lay động một ánh sáng khó tả.
"Ương Ương." Anh dập tắt điếu thuốc.
Tôi mãi mới phản ứng lại anh đang gọi tôi.
"Gọi em như vậy được không?" Phong Từ Thư hỏi.
Tôi cảm nhận được sự quan tâm từ người lớn: "Chú nhỏ thấy được là được ạ."
Vẻ mặt lạnh lùng của anh bỗng trở nên dịu dàng.
"Hẹn gặp lại nhé, Ương Ương." Phong Từ Thư nói.
Tôi vẫy tay, cười nói: "Tạm biệt chú nhỏ ạ."
Vừa đi được vài bước, giọng nói quen thuộc liền truyền vào đầu.
"Tôi hận!"
"Rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy hả hả hả!? Tôi muốn biết quá!"
"Ông trời ơi, tín nữ nguyện dùng mười năm tuổi thọ của bạn trai cũ, mượn đôi tai của Thuận Phong Nhĩ dùng một lát."
"Đảm bảo sẽ trả..."
"Hu hu hu tôi còn cố ý bảo chú Lưu lái xe nhanh đến đây, kết quả chẳng nghe được gì cả."
"Nhưng xe của nam phụ lái chậm thật đấy, tôi ở đây đợi lâu lắm rồi."
"Tôi mặc kệ!"
"Anh ấy cố ý đấy hê hê hê hê!"
Hiển nhiên là Trình Lâm.
Tôi tìm mãi, cuối cùng cũng thấy cô ấy đang nấp trong một bụi cây không xa.
Cô ấy ngồi xổm trong bụi cây, giơ hai cành cây lên làm ngụy trang.
Ha ha, ngốc thật.
Tôi giả vờ không thấy, đi thẳng về phía trước.
Có một người đi ngược chiều, đã lâu không gặp.
Phong Diên cũng thấy tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi đột nhiên nhớ ra.
"Một mặn một chay" là bài hát mà hắn thích nhất.