Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11
Không đè chết được.
Nhưng hôn ước giữa tôi và Phong Diên đã bị hủy rồi.
Mẹ hắn tìm đến bố mẹ tôi, cùng nhau ngồi uống trà chiều một lúc, sau đó vui vẻ hủy bỏ hôn ước của tôi và hắn, đổi thành hôn ước giữa Phong Diên và Trình Lâm.
Họ đúng là hiểu về việc trả hàng khi mua sắm online.
Tôi là hàng giả, họ liền trả lại để đổi hàng thật.
Nhưng nhìn chung vẫn là lỗ vốn, bởi vì trên mạng đều là giả đền mười.
Mãi đến gần nửa tháng sau, trong một buổi tiệc sinh nhật, tôi lại nhìn thấy Phong Diên.
Người con gái độc nhất của Chung gia, Chung Lam tổ chức sinh nhật. Cô ta vốn thích giao lưu, gần như phần lớn đám thanh niên trong giới đều đến dự.
Mà tôi gần đây bận rộn với việc học, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi nên cũng muốn đến xả stress một chút.
Tôi ở trường hai ngày, sau đó đến thẳng nơi tổ chức.
Đến nơi, tôi mới phát hiện Trình Lâm cũng ở đó.
Cô ấy đang chào hỏi Chung Lam.
"Chị Lam Lam, bộ đồ này quá hợp với chị luôn, ban nãy ở xa em nhìn qua còn tưởng là tiên nữ đấy…" Trình Lâm miệng lưỡi như mật ngọt: "Chúc mừng sinh nhật chị nhé. Nhìn chị như học sinh cấp ba ấy, sao lại đi tổ chức sinh nhật tuổi 25 thế này?"
Chung Lam bị nịnh đến mức quay cuồng, miệng cười không khép lại được.
Không khí náo nhiệt bên đó hoàn toàn trái ngược với tôi đang bị bỏ rơi ở một góc.
Nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy cô đơn.
Bởi vì nội tâm của Trình Lâm còn thú vị hơn những người này nhiều.
Cô ấy lại đang mắng.
"Phục rồi đấy, con não tàn này, sao cô cứ thích nghe lời giả dối vậy?”
"Nói gì cũng tin.”
"Không có não à?”
"Mấy người này tặng quà sinh nhật gì vậy, mỗi người có thể góp tiền mua cho cô ta một cái não được không?”
"Không chịu nổi nữa rồi.”
"Đừng đến khoác tay tôi được không, tôi sợ não tàn sẽ lây bệnh sang mình mất.”
"Đừng cản trở bà đây.”
"Có chị ở đây, kiếp này cô cũng đừng hòng làm chị dâu của nữ chính."
À……
Hóa ra Chung Lam chính là người chị dâu sau này sẽ suốt ngày bắt nạt tôi và cho tôi ăn một cú bạt tai sao?
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ cảm thấy không thể tin nổi.
Tôi là người chậm nóng, dù Chung Lam lớn hơn tôi năm tuổi nhưng cô ta cũng là một trong số ít bạn bè của tôi.
Cho đến hôm nay, tôi mang quà đến đây, cô ta nhận quà xong chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái, rồi tùy tiện đặt sang một bên, bỏ mặc tôi ở đó.
Tôi liền hiểu, trong mắt cô ta, bây giờ tôi chỉ là một đứa con nuôi của Trình gia, hôn sự với Phong Diên cũng hỏng rồi, không có bất kỳ chỗ dựa nào, không đáng để giao lưu nữa.
Tôi ngồi ở một góc ăn uống, vui vẻ nhàn rỗi.
Bên cạnh có người nói chuyện phiếm.
"Nghe nói Chung Lam hôm nay thật sự mời được Phong Từ Thư sao?"
"Đúng vậy, không thấy bộ lễ phục mặc hôm nay đều là hàng cao cấp mới ra mắt à? Vừa rồi lúc tôi tới, cô ta còn đang khoe khoang, nói rằng lát nữa Phong Từ Thư sẽ đến."
"Hai người họ thật sự thành đôi rồi à?"
"Vậy Chung Lam cũng coi như ôm được đùi lớn rồi. Ai mà không biết bây giờ Phong gia đang phất lên như diều gặp gió, phần lớn công lao đều là của Phong Từ Thư."
"Này…… Nhắc đến Phong gia, hôm nay Phong Diên cũng đến nha."
"Gần đây anh ta cũng khá là dữ dội thật, hủy hôn với thiên kim giả Trình gia, giờ lại muốn cưới thiên kim thật vừa mới trở về."
"Thật tàn nhẫn nha, hồi trước hai người họ đi đâu cũng phải dính lấy cùng nhau, bây giờ nói chia tay là chia tay rồi à."
"Suỵt, Trình Ương Ương đang ngồi ở đó……"
Giọng nói của họ nhỏ dần, tôi bắt đầu không nghe thấy nữa.
Chán thật, còn đang muốn nghe nữa mà.
Uống hai ly rượu, ăn no cũng uống đủ rồi, tôi vừa định rời đi thì Chung Lam dẫn theo mấy cô em tìm đến tôi. Vừa tới nơi họ đã thốt ra câu: "Cô còn chưa đi à?"
Lại là trò gì nữa đây?
Sao còn đuổi người nữa.
Tôi chỉ chỉ cái đĩa không trong tay: "Đang chuẩn bị đây."
"Nghe nói hôm đó Từ Thư đưa cô đến trường…" Chung Lam bắt đầu trút giận: "Thấy Phong Diên không có hy vọng nên bắt đầu tìm Từ Thư rồi? Trình Ương Ương, cô tham lam như vậy cũng không sợ mắc nghẹn à?"
Tôi cảm thấy nực cười.
Hóa ra là ghen tị à?
Loại dấm chua không có mùi này cũng phải ăn sao? Đáng thương thật.
Nếu là tôi của trước đây, chắc sẽ nhịn xuống. Tôi ghét việc gây sự vô cớ.
Đáng tiếc bây giờ tôi đã sớm vứt bỏ sự nhẫn nại của trước đây rồi, giờ tôi chỉ muốn bản thân được thoải mái.
"Tự ti như vậy…" Tôi đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó bật cười: "Cũng đúng thôi."
Cô ta lập tức bùng nổ.
"Trình Ương Ương, cô không biết bây giờ mình đang ở tình cảnh nào à?! Có cần tôi nói cho cô biết không?”
"Cô chỉ là một công cụ liên hôn của Trình gia thôi. Sau này không chừng lúc họ cần một dự án nào đó là sẽ đá cô ra ngoài. Về khoản này, chó còn có nhân quyền hơn cô. Nhưng mà giá trị cuối cùng của cô cũng chỉ có chút này, nếu không Trình gia đời nào lại đi nuôi cô? Trình Lâm còn được yêu thích hơn cô nhiều."
Giọng nói của cô ta khá lớn, không ít người có mặt đều tập trung tầm mắt lại.
Bao gồm cả Phong Diên, nhưng hắn lại chẳng có động tĩnh gì.
Chỉ có một giọng nói càng ngày càng tiến gần.
"Mẹ nó, Phong Diên đúng thật không phải là thứ gì tốt đẹp mà.
"Lại giống như trong nguyên tác, đợi đến khoảnh khắc cuối cùng khi nữ chính tuyệt vọng rồi, anh ta mới ra tay.
"Anh ta muốn PUA nữ chính.”
"Thật muốn chích anh ta thành CPU cho rồi."
Trình Lâm chậm rãi đến gần.
Nhưng cũng không đến gần quá.
"Thôi đi, để Chung Lam mắng vài câu, không đau cũng không ngứa.”
"Cũng có thể để nữ chính nhanh chóng tỉnh táo lại.”
"Dù sao nhà họ Trình thật sự có ý định như vậy.”
"Hôm nay tôi chỉ phụ trách ăn dưa thôi.”
"Cãi nhau đi! Cãi nhau đi!"
Trình Lâm bắt đầu ở trong lòng cổ vũ.
Nhưng phải để cô ấy thất vọng rồi.
Tôi là người không biết cãi nhau, miệng lưỡi vụng về.
Nhưng tôi làm đại tiểu thư Trình gia nhiều năm như vậy, bí mật của những người này tôi còn biết nhiều hơn nữa.
Lấy bừa một cái ra đùa giỡn cũng khiến Chung Lam phải lột một lớp da.
Để cô ta mắng đi, không đau cũng không ngứa.
Tôi đang nghe đây.
Thấy tôi không nói chuyện, Chung Lam càng thêm ra sức.
"Quả nhiên, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, Trình Ương Ương, tôi có nghe nói bố mẹ ruột của cô là nông dân hả?" Cô ta cười phá lên: "Nếu bị đưa về, chắc cô còn phải cấy mạ trồng trọt, mỗi ngày làm không hết việc. Nghĩ mà xem, cô cũng nên cảm thấy may mắn vì họ đã chết……"
Chung Lam còn chưa nói xong, một chai rượu đỏ đổ hết lên đầu cô ta.
Cô ta hét toáng lên dậy, hai mắt đều bị rượu làm cho không mở ra được.
"Thật là, không nhịn được nữa rồi."
Tôi có chút sững người, ngẩng đầu nhìn, Trình Lâm đang đứng sau lưng Chung Lam, trong tay cầm một chai rượu đỏ đã trống rỗng.
"Ai, là ai!" Chung Lam nhắm mắt gào thét, cảm xúc đã sớm sụp đổ.
Trình Lâm lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, cười nói: "Là tôi nha, chị Lam Lam.”
"Tôi muốn chúc chị, sinh nhật vui vẻ."