Nữ phụ độc ác tiết lộ bí mật - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

13


Tôi giả vờ còn đang đau lòng nức nở.


Ánh mắt liếc thấy Phong Diên vốn vẫn luôn ngồi ở đó dường như đã đứng dậy. Có lẽ đây chính là khoảnh khắc tôi tuyệt vọng như Trình Lâm đã nói, khoảnh khắc hắn chuẩn bị đến "cứu" tôi rồi.


Quả thật là một thủ đoạn PUA rất hay.


Đáng tiếc, tôi căn bản không có tuyệt vọng gì.


Tôi tỉnh táo lắm, có thể nhìn ra ai chân tình, ai giả ý.


Đúng lúc hắn đi về phía tôi, có người nhanh chóng lướt qua, bước chân có chút hỗn loạn, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt tôi.


Chung Lam nhìn rõ người đến, bắt đầu ấm ức rơi lệ.


"Từ Thư, anh đến rồi." Cô ta khóc cũng khá đẹp.


Giống như đang cố ý bảo vệ hình tượng vậy.


Chỉ là tiếng nức nở đó ở dưới tiếng gào khóc của Trình Lâm đều không đáng nhắc đến.


Tiếng gào của cô trực tiếp đánh vào thính giác của người khác, đinh tai nhức óc.


Lúc này, tiếng gào khóc của cô ấy dừng lại.


"Chờ một chút, nam phụ sao lại xuất hiện ở đây?


"Làm gì có tình tiết này đâu.”


"Thôi kệ!


"Gâu gâu!"


Tôi:……


Làm sao bề ngoài cô ấy có thể là cá chình mà trong lòng lại học tiếng chó sủa được vậy?


Cũng không biết Phong Từ Thư có thấy ồn ào hay không, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, khuôn mặt vốn đã lạnh như băng càng lạnh thêm mấy phần, khiến người ta nhìn là cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, lộ rõ anh khí tung hoành thương giới những năm này của anh.


Là vì Chung Lam sao?


Vì cô ta đang khóc.


Nghĩ đến chuyện bát quái vừa rồi nghe được, tôi không chút biểu cảm thở dài một hơi.


Nếu là như vậy thì thật đáng tiếc, chú nhỏ là một người rất tốt, tôi thật lòng hy vọng anh ấy có thể ở cùng một cô gái tốt hơn.


Đương nhiên, nếu anh ấy muốn vì hồng nhan mà nổi giận, tôi cũng không còn cách nào.


Dù sao vị hồng nhan này bây giờ một thân rượu đỏ, hai mắt đẫm lệ, biểu cảm đáng thương vô cùng.


Nhưng tối nay cô ta đã gặp Trình Lâm, tôi tin cô ta thật sự đáng thương.


"Sao lại khóc rồi?"


Phong Từ Thư hỏi, giọng nói như mang theo cuồng phong ập tới.


Chung Lam lập tức đáp lại: "Là vì……"


"Không hỏi cô."


Bầu không khí bỗng nhiên tràn ngập sự im lặng lúng túng.


Tôi nghe thấy giọng điệu vừa rồi còn sắc bén như kiếm của Phong Từ Thư dịu xuống.


"Ương Ương…" Anh gọi tên tôi: "Sao lại khóc rồi?"


Tôi lập tức ngẩng đầu, lúc này mới phản ứng được mình đang giả khóc.


Mắt tôi ngập nước nhìn thẳng Phong Từ Thư.


Trong sâu thẳm đôi mắt vẫn luôn lãnh đạm của anh giấu vài phần lo lắng không dễ phát hiện.


Sao lại hỏi tôi?


Chúng tôi dường như…… chẳng thân đến vậy? Chỉ là lần trước đi nhờ xe của anh, sau đó hắn thêm Wechat của tôi, rồi nằm im luôn trong danh sách bạn bè.


Ồ đúng rồi, hình như tuần trước có nói chuyện hai câu.


Hắn đã hỏi tôi thế này.


Vô Phong: [Không sao chứ?]


Tôi không hiểu.


Dương Dương Dương: [Chú nhỏ bị hack nick à?]


Vô Phong: [……]


Vô Phong: [Chuyện hủy hôn.]


Dương Dương Dương: [Ồ ồ.]


Dương Dương Dương: [Chú không nhắc suýt nữa thì cháu cũng quên.]


Vô Phong: [Vậy thì tốt rồi.]


Lúc đó tôi còn hơi nghi hoặc một chút.


“Vậy thì tốt”... là ý gì chứ?


Nhưng chưa kịp nghi hoặc lâu thì Phong Từ Thư lại hỏi.


Vô Phong: [Đang làm gì vậy?]


Dương Dương Dương: [Chọn quà sinh nhật.]


Vô Phong: [Cho ai vậy?]


Dương Dương Dương: [Chung Lam, chú nhỏ có quen không?]


Vô Phong: [Quen.]


Vô Phong: [Muốn đi dự tiệc sinh nhật của cô ấy à?]


Dương Dương Dương: [Ừm ừm.]


Vô Phong: [Được.]


Tôi lại cảm thấy nghi hoặc rồi.


“Được”... lại là ý gì đây?


Đây có lẽ là cách nói chuyện của người lớn, thật khiến người ta khó đoán mà.


Nghĩ đến đây, tôi đã ngẩn người một lúc.


Tiếng gào thét của Trình Lâm dần dần xen lẫn một tia sốt ruột.


"Nữ chính! Tôi không cho phép cô làm người câm!”


"Thôi vậy.”


"Con nữ phụ độc ác lo chuyện bao đồng và nữ chính vô dụng của cô ta.”


"Cứ để chị chính nghĩa này làm người thay cô nói vậy!"


Cô ấy bò dậy từ dưới đất, chỉ vào Chung Lam rồi nói với Phong Từ Thư:


"Cô ta dẫn một đám người vây quanh mắng chị em em! Mắng khó nghe lắm, còn muốn tát chị, tạt rượu đỏ vào người chị, may mà không thành công…" Cô ấy thêm mắm dặm muối một cách điêu luyện: "Ngài Phong, nếu anh đến muộn một bước, chưa biết chừng chị đã bị cô ta đánh rồi!"


Chung Lam ngây người.


Cô ta thật tình mà khóc nói: "Tôi không có..."


Phong Từ Thư lạnh lùng ngắt lời cô ta.


"Đủ rồi.”


"Chuyện của cô, tôi không muốn biết."


Xem ra là tôi đã hiểu lầm chú nhỏ rồi.


Anh ấy và Chung Lam không có quan hệ gì, dù sao từ lúc vào đến giờ, anh cũng không thèm nhìn Chung Lam lấy một lần.


Cho dù người dính đầy rượu là Chung Lam.


Người khóc càng thương tâm cũng là Chung Lam.


Kỳ lạ thật, người anh để ý vẫn luôn là tôi.


Trong lòng tôi dâng lên vài phần cảm giác khác thường.


Cũng vào lúc này, tôi vừa khéo nghe được tiếng lòng của Trình Lâm.


"Đồ con đàn bà tranh sủng này bị ngốc rồi.”


"Trước mặt nam hai, mày lấy gì ra mà đấu với nữ chính?”


"Đó đều là sự thiên vị không có giới hạn rồi.”


"Anh ta lặng lẽ ở sau lưng nhìn nữ chính bao nhiêu năm rồi.”


"Mày dám chọc cho nữ chính khóc.”


"Nhà mày cũng bị lật luôn."


Tôi sợ hãi lùi lại hai bước, không cẩn thận đã biết được một bí mật động trời.


Mà tôi…


Lại là một phần của cái bí mật này.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo