Nuôi Con Thành Họa - Chương 17

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta nhanh chóng phản ứng lại, nếu Lam Nhược đã không sao, vậy thì ta cũng không cần giả vờ với Giang Duật Ngôn nữa.

 

Ta nhanh chóng giằng tay hắn ta ra, đồng thời giật lấy túi thơm bên hông hắn ta.

 

“Giang Duật Ngôn, chúng ta đến đây là kết thúc.”

 

“Kỷ Vân Phù!”

 

Sắc mặt Giang Duật Ngôn như lá khô mùa thu, nhanh chóng úa tàn. Hắn ta muốn ngăn cản, nhưng Giang lão phu nhân vung gậy lên, chặn hắn ta lại.

 

Ta đi về phía Lệ Trì, hắn vứt cây nỏ đi, khóe môi nhếch lên, ra vẻ đương nhiên mà chìa tay về phía ta.

 

Ta làm như không thấy, đi lướt qua hắn, hướng về phía cửa lớn đầy gió tuyết lạnh lẽo.

 

Hắn ngẩn người, gọi ta từ phía sau: “Phù Nhi.”

 

Ta không để ý đến hắn.

 

Ta sẽ không cùng hắn làm chuyện hồ đồ nữa.

 

Đầu lưỡi hắn liếm nhẹ bên má, bất đắc dĩ cười một tiếng. Tiếp đó, đôi ủng quân đội bước một bước dài, trong nháy mắt đã chặn đường ta.

 

Hắn nhìn ta chằm chằm, vết máu dữ tợn trên xương mày càng làm nổi bật vẻ ngang tàng bất trị.

 

“Đưa ta cái khăn tay.”

 

Dáng vẻ này khác một trời một vực với dáng vẻ ngoan ngoãn trước đây của hắn. Ta thật sự đã bị hắn lừa. 

 

Ta nhìn hắn, ép lòng mình phải cứng rắn: “Đừng cản đường ta.”

 

Hắn nhướng mày, dáng vẻ ngang ngược: “Vậy ta tự lấy.”

 

Dưới ánh mắt của bao người, bàn tay to lớn của hắn đột ngột đưa tới.

 

Ta bị hắn dọa giật mình, lập tức lùi lại, nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong lòng, ném cho hắn.

 

Hắn cầm lấy, cẩn thận lau tay. Ta lười để ý đến hắn, đang định rời đi thì bị hắn nhìn ra ý đồ: “Đợi ta, không được đi.”

 

Đây là giọng điệu nói chuyện với mẫu phi à?

 

Ngay lúc ta còn đang ngơ ngác, hắn nhanh chóng dùng khăn lụa quấn lấy bàn tay phải bẩn thỉu, rồi nắm lấy cổ tay ta, đi về phía trước.

 

“Sạch rồi, đi thôi.”

 

Ta hít một hơi khí lạnh: “Buông ra.” Ta giãy giụa.

 

Thấy vậy, hắn càng nắm chặt hơn, giọng điệu không nặng không nhẹ, nhưng rất có sức uy hiếp: “Còn quậy nữa, ta bế đi đấy.”

 

......

 

31.

 

Vừa về đến Đông Cung, Lệ Trì không thèm để ý mà đè ta ra hôn.

 

“Nghịch tử! Ta là mẫu phi của con.”

 

Hắn cười mỉa: “Cha truyền con nối, ta kế thừa mẫu phi, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

 

“Ngươi đại nghịch bất đạo, đồ khốn kiếp!”

 

Ta càng mắng, hắn hôn càng dữ.

 

“Ngươi làm vậy là phải xuống địa ngục đấy.”

 

Hắn liếm má, cười vô lại: “Không sao, có mẫu phi ở bên cạnh, đi đâu cũng được.”

 

“Ngươi vô sỉ.”

 

Hắn dứt khoát giữ chặt hai tay đang giãy giụa của ta, dọa dẫm: “Mắng hăng thế, cẩn thận nóng trong người đấy. Nhi thần giúp người hạ hỏa nhé.”

 

Cảm giác như bị đặt trên lửa nướng.

 

Không được, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.

 

Không thể cứng rắn với hắn, ta chỉ đành mềm mỏng, “A Trì, buông ra, ta không thở được.”

 

Hắn khựng lại, trong đáy mắt cuộn trào dục vọng, tựa như tên đã lên dây không thể không bắn: “Nàng bảo ta phải làm sao?”

 

Ta quay mặt đi, mặt đỏ như sắp nhỏ máu: “Ta đến tháng rồi.”

 

Hắn bực bội vò đầu, kìm nén một lúc, rồi đưa tay định kéo áo, ta vội giữ tay hắn lại.

 

“Chàng làm gì vậy?”

 

“Xem thử nàng có nói dối không.”

 

Ta tức đến phát điên: “Được, nếu chàng đã không nể mặt ta như vậy thì cứ tiếp tục đi, hành hạ ta đến chết đi.”

 

Vừa dùng đến chiêu cuối, hắn lập tức dừng động tác, nhanh chóng lật người xuống.

 

“Ta sai rồi. Không chạm vào nàng nữa là được chứ gì.”

 

Hắn nằm bên cạnh ta, dùng tay che mặt, thở hổn hển.

 

Ta ngồi dậy: “Chàng không thấy mình nên giải thích cho ta vài chuyện sao?”

 

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi kéo ta vào lòng, “Được, nàng hỏi đi.”

 

“Buông ra.”

 

Hắn không buông: “Như vậy nàng nghe rõ hơn.”

 

“...” Ta lười so đo những chuyện nhỏ nhặt này với hắn, bắt đầu thẩm vấn.

 

“Hai năm trước chàng tìm thấy ta như thế nào?”

 

“Lúc đó, ta xong việc liền đi tìm nàng. Đến gần thì phát hiện khăn tay của nàng, tìm một vòng, cuối cùng phát hiện nàng ở dưới vách núi. Lúc đó nàng trúng mấy mũi tên, ngã xuống, bị treo trên cây.” Giọng hắn có vẻ buồn bã: “Lúc đó, nàng dọa ta sợ chết khiếp.”

 

“...”

 

Dáng vẻ dịu dàng này của hắn bây giờ đã không lừa được ta nữa rồi, đều là giả vờ cả.

 

Ta cười lạnh một tiếng: “Giấu ta ở thôn Đào Hoa, lừa gạt ta, nói mình là phu quân của ta, thậm chí không chữa trị chứng mất trí nhớ cho ta, chàng giải thích đi.”

 

Hắn im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Chuyện này không có gì để giải thích. Ta muốn có nàng, nàng cũng muốn có ta, ta chỉ tạo cơ hội công bằng cho chúng ta mà thôi.”

 

Mặt ta nóng lên: “Chàng nói bậy bạ gì đó, ta muốn có chàng lúc nào hả? Vô sỉ.”

 

Hắn nhìn ta chằm chằm, hỏi ngược lại: “Đêm đó trong phòng chứa đồ, chẳng lẽ nàng không động lòng sao?”

 

“Ta không có!”

 

“Nàng không có, vậy nàng chạy vội thế làm gì? Nàng chỉ là cảm thấy mình mất kiểm soát, nên mới hoảng hốt.” Hắn cười khẩy một tiếng: “Nàng là kẻ nhát gan. Nếu ta không ép, nàng chịu được sao? Đời người ngắn ngủi, ta không muốn lãng phí thời gian chạy trốn vô nghĩa.”

 

Một ý nghĩ lóe lên, ta chất vấn hắn: “Đêm đó trong phòng chứa đồ, có phải cũng là chàng cố ý không?”

 

Hắn hùng hồn đáp: “Ừm, bọn họ không tính kế được ta. Ta vốn dĩ không sao cả, nhưng ta muốn xác nhận tấm lòng của nàng...”

 

“Chát.” Ta tức đến mức tát hắn một cái.

 

Trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn lập tức hiện lên năm dấu tay đỏ ửng.

 

Không khí chìm vào im lặng.

 

Cơn giận đột nhiên xìu xuống.

 

“...” Thật ra ta cũng hơi ngẩn người, tiếp đó là hối hận.

 

Đây là người do ta cưng chiều mà lớn, ta vậy mà lại đánh hắn?

 

Đáy mắt hắn đỏ hoe, không rõ là tức giận hay là tủi thân.

 

Ta do dự nắm lấy tay hắn: “Cho chàng đánh lại nhé?”

 

Hắn nhìn ta một lúc lâu, cười lạnh một tiếng, rồi nắm lấy tay ta, áp lên má mình.

 

“Ta lừa nàng, là ta sai, nhưng ta không hối hận. Đánh đi, đánh xong coi như bỏ qua, được không?”

 

“...”

 

Hắn đúng là bị ma ám rồi.

 

Ta bất đắc dĩ rút tay về, chuyển chủ đề: “Chuyện chàng mất tích là sao?”

 

Hắn thản nhiên nói: “Là ta sơ suất, bị bọn chúng ám toán. Nhưng không sao, vừa hay nhân cơ hội này, để bọn chúng tạo phản, rồi hốt trọn một ổ. Ta mất tích là để đi điều động quân đội phía Bắc, sợ lộ tin tức, nên mới không gửi thư về thôn Đào Hoa.”

 

Hắn nghĩ một lúc, sắc mặt lại khó coi: “Lát nữa ta phải phạt nặng Thanh Xuyên, ngay cả một người cũng không trông được.”

 

“...”

 

Ta đành phải cứng rắn giải thích: “Là do ta tự ham của rẻ, vì muốn kiếm tiền, nên thêu túi thơm đi bán, bị Giang Duật Ngôn phát hiện. Hắn ta cho người đến lừa ta, người đó ngày nào cũng làm bánh hoa đào cho ta, rất ngon, ta nghiện, rồi... bị người ta lừa đi mất. Tóm lại, đều là do ta tự gây ra, không liên quan đến Thanh Xuyên.”

 

Rõ ràng là đang thẩm vấn hắn, không hiểu sao tình thế lại đảo ngược.

 

Sao ta đột nhiên lại thành người đuối lý thế này?

 

Hắn cười khẩy: “Chút ân huệ nhỏ nhặt đó đã lừa được nàng, đáng phạt.”

 

Vừa nhắc đến trừng phạt, gáy ta liền lạnh toát. Ta lập tức giữ tay hắn lại: “Chuyện này, coi như ta sai, bỏ qua đi.”

 

Hắn hừ một tiếng trong mũi: “Lát nữa tính sổ với nàng sau, mệt rồi, ngủ với ta một lát.”

 

...Sao mà không mệt cho được? Trong một ngày vừa phải cướp ngai vàng, vừa phải cướp nữ nhân.

 

Ta định mở miệng phản kháng, thế nhưng hắn không cho ta cơ hội. Chân dài trực tiếp quặp lấy, kìm kẹp cả người ta trong lòng hắn.

 

Hơi thở nóng rực phả vào cổ ta.

 

Ta giãy giụa, hắn uy hiếp: “Hoặc là nằm yên thế này, hoặc là đổi cách vui vẻ hơn.”

 

“...”

 

Ta không dám nhúc nhích.

 

Hắn nhanh chóng ngủ say, hơi thở đều đặn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo