Nuôi Con Thành Họa - Chương 18

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Một lúc lâu sau, tay ta tê rần. Ta khẽ cử động, thấy hắn không có phản ứng, ta ngẩng đầu lên, gương mặt mê hoặc lòng người của hắn cứ thế đập vào mắt ta.

 

Ta khẽ thở dài.

 

Một chút tham luyến nảy mầm từ đáy lòng.

 

Ta giơ đầu ngón tay lên, cách một khoảng, lén vẽ theo đường nét của hắn.

 

Xương mày anh tuấn, hốc mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đường môi quyến rũ, cằm góc cạnh. Dáng vẻ hoàn hảo rất khó để người khác không động lòng, huống chi, hắn còn lặng lẽ quyến rũ.

 

Ta đột nhiên tha thứ cho những suy nghĩ ẩn giấu tội lỗi của mình.

 

Không phải do định lực của ta quá kém, mà là sự cám dỗ này quá mạnh.

 

32.

 

Lúc Lệ Trì lên triều thì Thái hậu đến.

 

Ta biết bà ấy nhất định sẽ đến, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

 

Bà ấy ngồi trên ghế cao, dùng giọng điệu bình thường hàn huyên với ta: “Hai năm không gặp, Vân phi vẫn nghiêng nước nghiêng thành.”

 

Ta run rẩy, quỳ xuống: “Mẫu hậu quá khen.”

 

Bà ấy cười, bảo ta ngồi xuống nói chuyện, nhẹ nhàng nói: “Người dưỡng mẫu (mẹ nuôi) như ngươi, đúng là thật lòng thương A Trì. Thảo nào đứa trẻ này, dù đã lớn vẫn quyến luyến ngươi. Trong cung bao nhiêu chuyện rối ren, nó cũng vứt bỏ không quản, vừa nghe tin về ngươi, nó liền chạy đi đón ngươi về cung.”

 

Sắc mặt ta nghiêm lại: “Hắn, khá hiếu thuận.”

 

Thái hậu nói đầy ẩn ý: “Đúng vậy, các ngươi đúng là mẹ hiền con hiếu.”

 

“A Trì năm nay cũng không còn nhỏ nữa, ta suốt ngày lo lắng chuyện hôn sự của nó. Ta nhớ lúc ngươi mất tích, đang chuẩn bị chọn Thái tử phi cho nó, không ngờ ngươi lại xảy ra chuyện, nó liền lấy cớ giữ đạo hiếu để trì hoãn. Giờ thì hay rồi, ngươi đã trở về, nó cũng thuận lợi đăng cơ, người làm mẹ như ngươi, phải thúc giục nó lo chuyện đại sự cả đời.”

 

Móng tay ta đâm sâu vào lòng bàn tay.

 

Ta đáp một tiếng: “Vâng.”

 

Trước khi đi, Thái hậu để lại danh sách các tiểu thư khuê các đến tuổi kết hôn ở kinh thành.

 

Lúc Lệ Trì đến, ta đã chuẩn bị cho hắn một bàn thức ăn.

 

Hắn tươi cười rạng rỡ: “Vẫn là mẫu phi thương con nhất.”

 

Con mèo con ở thôn Đào Hoa đã được hắn đón về Lúc hắn ăn cơm, mèo con cứ lượn lờ quanh chân hắn đòi ăn.

 

Hắn cưng chiều cười, không quan tâm đến việc mình đang đói, đút cho mèo con ăn trước, còn trêu rằng: “Tham ăn y như mẫu thân của ngươi.”

 

Tim ta giật thót, vội vàng ngăn hắn lại: “A Trì, đừng nói bậy.” Hắn là cha của mèo con, mà ta không thể nào là mẫu thân của nó được. 

 

Vẻ mặt hắn hơi thay đổi, khó hiểu nhìn ta.

 

Ta gắp cho hắn một đũa thức ăn: “Con ăn cơm trước đi, ăn xong ta có chuyện muốn nói với con.”

 

Hắn nghi ngờ nhìn ta, ăn rất chậm.

 

Thời gian trôi qua thật lâu, cuối cùng cũng đợi hắn ăn xong. Ta vừa định mở miệng, hắn như có linh cảm, nhanh chóng đứng dậy: “Ta còn có việc phải làm, mẫu phi có chuyện gì, mấy ngày nữa hãy nói.”

 

Hắn bước đi.

 

“A Trì, ta muốn con chọn phi, thành hôn.”

 

Bóng lưng hắn cứng đờ, giọng nói lạnh lùng: “Nữ nhân của ta, chỉ có mẫu phi của ta, Kỷ Vân Phù mà thôi.”

 

“Đợi lo xong tang sự của phụ hoàng, ta sẽ bảo Lễ bộ chuẩn bị hôn sự của chúng ta.”

 

Ta bình tĩnh chất vấn hắn: “Ngươi muốn ta chết à?”

 

Hắn quay người lại, nhìn ta, giọng điệu quyết tâm: “Bây giờ ta đã nắm đại quyền, không ai có thể động đến nàng.”

 

Ta lắc đầu: “Ta là mẫu phi của ngươi, ta không thể gả cho ngươi. Ta không muốn thấy ngươi lưu lại tiếng xấu muôn đời trong sử sách.”

 

Hắn cười khẩy một tiếng: “Nàng đừng ngây thơ như vậy được không? Sử sách là do kẻ chiến thắng viết ra, ta thắng rồi, ta muốn viết thế nào thì viết. Chỉ cần ta làm tròn trách nhiệm của một đế vương che chở cho lê dân, sẽ không ai có thể chỉ trích ta.”

 

Hắn bước một bước về phía ta.

 

“Còn về chúng ta, những ghi chép về đôi đế hậu chúng ta trong sử sách sẽ chỉ là, một đời một kiếp một đôi, bạc đầu không xa rời.”

 

Ta đau đầu phản bác hắn: “A Trì, không ai có thể sống mà thoát khỏi ánh mắt của thế gian.”

 

Hắn cố gắng thuyết phục ta: “Chỉ cần đủ mạnh là được.”

 

“Ta không mạnh mẽ như vậy, ta sợ bị ngàn người chỉ trích, ta cũng sợ bị hậu thế phỉ báng.”

 

“Ngàn người? Hậu thế? Bọn họ có liên quan gì đến chúng ta? Kỷ Vân Phù, nàng thật sự muốn vì những người không có chút quan hệ nào với mình mà làm tổn thương người thân thiết nhất sao?”

 

“...”

 

Ta không cãi lại được hắn, chỉ đành hít một hơi thật sâu.

 

“A Trì, ngươi có bao giờ nghĩ, ngươi có thật sự yêu ta không? Ta chỉ là tình cờ xuất hiện lúc ngươi bất lực nhất, ngươi có tình cảm đặc biệt với ta, nhưng đó chưa chắc đã là tình yêu.”

 

Hắn nhìn ta không nói gì.

 

Ta nói tiếp: “Lỡ một ngày nào đó, có một nữ nhân thật sự khiến ngươi rung động xuất hiện. Lúc đó thì sao, ngươi vừa không thể bỏ rơi ta, lại không thể từ bỏ nàng ấy.”

 

Hắn không nhịn được nữa, ngắt lời ta: “Ta ngu ngốc đến mức nào, mới có thể không phân biệt được đâu là tình yêu, đâu là ân tình?”

 

“...”

 

“Ta còn lớn tuổi hơn ngươi, lúc ngươi đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, có lẽ ta đã già rồi, chưa chắc ngươi đã yêu dáng vẻ già nua của ta.”

 

Hắn suy nghĩ một lúc: “Ta cho nàng một sự đảm bảo, ta giao quyền lực cho nàng. Nếu ta thay lòng, nàng có thể phế truất ta bất cứ lúc nào, thay thế vị trí đó. Như vậy được không?”

 

“...”

 

Hắn đúng là bị tẩu hỏa nhập ma rồi.

 

Ta bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

 

“A Trì, ngươi có biết bây giờ ngươi giống gì không?”

 

Giọng hắn hơi khàn đi: “Hửm?”

 

“Ngươi giống như người mắc bệnh dịch, lúc phát bệnh thì ào ạt dữ dội, chỉ muốn phá hủy tất cả, nhưng không sao đâu, rồi sẽ khỏi thôi.”

 

Hắn đã nghe ra ý tứ trong lời nói của ta.

 

“Vậy nên, dù ta nói thế nào, cũng không khuyên được nàng, phải không?”

 

Ta ngước mắt nhìn hắn: “Cũng giống như ta nói thế nào cũng không khuyên được ngươi, giữa chúng ta, phải có một người chịu thua.”

 

“Trừ chuyện này ra, những chuyện khác, ta đều có thể chịu thua nàng.”

 

“Vậy nếu ta dùng tính mạng của mình để uy hiếp ngươi thì sao? Là ta đã quyến rũ ngươi, đưa ngươi vào con đường không lối thoát này. Tai họa do ta gây ra, ta sẽ giải quyết, dù phải trả giá bằng cả sinh mạng.”

 

Hắn nhìn ta, như thể đang nhìn một người xa lạ.

 

Một lúc lâu sau, hắn lắc đầu: “Sớm biết vậy ta đã không ăn bữa cơm vừa rồi.”

 

“...”

 

“A Trì, vậy, ngươi chịu thua không?”

 

Hắn lạnh lùng đáp: “Nàng lấy thứ mà ta coi trọng nhất ra để uy hiếp ta, ngoài chịu thua ra ta còn có thể làm gì?”

 

“Ngoài việc thành thân, nàng còn yêu cầu gì nữa, nói một lần luôn đi, ta không muốn chịu nhiều đả kích.”

 

“Việc thành thân phải hoàn thành trong vòng hai tháng.”

 

“Tùy nàng.”

 

Ta xoa xoa trán: “Sau khi ngươi thành thân, ta muốn đến chùa Đại Chiêu xuống tóc đi tu.”

 

Hắn lập tức hỏi: “Khi nào trở về?”

 

Ta né tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu: “Không biết.”

 

Hắn nheo mắt: “Vậy thì không được, ít nhất nàng phải ở bên cạnh ta.” Hắn nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi một cách sắc bén: “Nàng có chuyện gì giấu ta đúng không?”

 

Tim ta đập mạnh. 

 

Ta không thể để hắn biết ta đang mang thai con hắn, còn định lén lút sinh ra.

 

Ta cố gắng giữ bình tĩnh: “Ta cứ lượn lờ trước mắt ngươi, ngươi có thể quên được ta sao?”

 

Hắn cười lạnh một tiếng: “Được, nàng muốn làm gì thì làm. Dù sao nàng cũng không cần ta nữa rồi, ta không có gì để nói.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo