Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
33.
Ta đúng là nói đâu trúng đó.
Lúc chọn phi, Lệ Trì đã rung động trước một nữ nhân.
Nàng ấy là thiên kim tiểu thư của Lại bộ Thượng thư, tên Nguyễn Nguyễn, dung mạo xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, ai cũng hài lòng.
Nhưng ngay trước hôn lễ vài ngày, nàng ấy bị bệnh nặng, hôn kỳ đành phải hoãn lại.
Thái hậu đặc biệt cho mời ngự y đến chẩn đoán, ngự y nói cô nương ấy mắc bệnh nan y, Thái hậu vô cùng tức giận, mắng Lại bộ Thượng thư một trận, rồi bảo ta đi khuyên Lệ Trì đổi người khác.
“Có nhất định là nàng ấy không?”
Lệ Trì vùi đầu vào tấu chương, không thèm ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu lạnh lùng trả lời ta: “Mẫu phi không thể nào để ta làm một con rối, ngay cả Hoàng hậu cũng không tự chọn được?”
Tim ta đau nhói, buồn bã nói: “Mẫu phi không có ý đó, nàng ấy mắc bệnh nan y, ngự y nói không qua khỏi năm nay.”
“Biết rồi.”
Hắn không hề có một chút lay động.
Ta cảm thấy lúc này mình thật đáng ghét, nhưng vẫn phải khuyên hắn.
“Con có thể đổi người khác không?”
Hắn cười một tiếng, dường như đang chế giễu ta: “Đổi người khác? Chuyện hôn sự không phải là đi chợ chọn đồ, không hợp thì đổi, nhi thần đã chọn ai thì sẽ cưới người đó, mẫu phi không cần khuyên ta nữa.”
Mới có vài ngày, mà hắn đã lún sâu như vậy.
Ta vừa có cảm giác may mắn, lại vừa có cảm giác bất hạnh.
May mắn là thứ ta dập tắt quả nhiên là một tình yêu sai lầm, giả dối.
Nhưng bất hạnh là, người khiến hắn rung động, lại không thể cùng hắn đi hết những năm tháng dài đằng đẵng.
Số phận thật biết trêu ngươi.
“Mới có vài ngày, đã lún sâu đến vậy rồi sao?”
Hắn ném một cuốn tấu chương sang bên cạnh, cuối cùng cũng chịu ngẩng mắt lên nhìn ta.
“Không được à? Mẫu phi có ý kiến gì về việc ta yêu người khác sao?”
Ta hít một hơi thật sâu.
“Ta không có ý kiến, ta rất vui vì con đã gặp được người mình thật sự thích, nhưng, ta không muốn con phải trải qua nỗi đau có được rồi lại mất.”
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống: “Thuốc độc của người này lại là mật ngọt của người kia, nỗi đau mà mẫu phi nói, nhi thần cam tâm tình nguyện.”
Ta biết mình không khuyên được hắn.
Người mà hắn đã chọn, ai có thể khuyên được chứ.
Ta gật đầu: “Được, coi như mẫu phi lo chuyện bao đồng. Vì hôn sự phải hoãn lại, ta cũng không đợi nữa. Ngày mai ta sẽ lên đường đến chùa Đại Chiêu tu hành, hôm nay đặc biệt đến nói với con một tiếng.”
Hắn ngả người ra sau, nhìn ta: “Thật ra không cần phải đi, chẳng phải mẫu phi sợ ta không quên được người sao? Nhìn nhi thần bây giờ, có giống như không quên được mẫu phi không?”
Hắn đang cười nhạo ta tự mình đa tình.
Ta cắn môi, cụp mắt xuống: “Ta không còn lo lắng chuyện này nữa.”
“Vậy thì đừng đi.”
Ta cười: “Ta ở trong cung chán rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Hắn dừng một chút rồi hỏi: “Không định trở về nữa?”
Ta gật đầu: “Ừm.”
Hắn im lặng hồi lâu.
Sau đó, hắn cầm một cuốn tấu chương lên, cúi đầu, không thèm nhìn ta, giọng điệu bình thản nói: “Được, tùy người.”
Ta có chút hoảng hốt.
Cuối cùng, mối tình mấy năm nương tựa lẫn nhau của chúng ta, cứ thế mà kết thúc không một lời từ biệt.
34.
Ba tháng trôi qua, bụng ta đã lớn nhanh như thổi, vòng eo của ta trở nên rất khó coi.
Ta không nhịn được mà phàn nàn với Lam Nhược vài câu.
Nàng ấy tựa vào cửa sổ, đôi mắt trong veo không biết đang nhìn gì, nói chuyện với ta một cách lơ đãng: “Dù sao nương nương cũng không có nam nhân nào, không cần làm đẹp vì ai cả.”
“Ngươi có à?” Thấy nàng ấy nhìn đến mức say sưa, ta nghi ngờ bước nhẹ đến sau lưng nàng ấy, nhìn theo mắt nàng ấy.
Thanh Xuyên, và cả người đó.
Lại đến thăm Nguyễn Nguyễn rồi.
Cũng thật trùng hợp, từ khi ta đến chùa Đại Chiêu, Nguyễn Nguyễn cũng dọn đến dưỡng bệnh.
Ta đã từng nghi ngờ, có phải người đó cố ý không?
Nhưng rồi ta nhanh chóng nhận ra mình tự đa tình.
Hắn gần như đã quên mất người mẫu phi này, lúc đến thăm Nguyễn Nguyễn còn không buồn đến thỉnh an ta.
Ta nhìn hắn, miếng bánh hoa đào trên tay đột nhiên không còn thơm nữa.
Lam Nhược quay đầu lại, bị ta dọa giật mình: “Nương nương, người đột nhiên xuất hiện sau lưng ta thế này, sẽ dọa chết người đấy.”
Ta hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thích Thanh Xuyên phải không?”
Lam Nhược đỏ mặt: “Nương nương nói bậy gì vậy, ai lại thích tên đầu gỗ đó chứ?”
Được rồi, mười phần thì hết chín phần là thích.
Người đó thì đã quên mất ta, nhưng Thanh Xuyên lần nào cũng mang một ít bánh hoa đào đến thăm ta và Lam Nhược.
Thanh Xuyên còn hay nhìn trộm Lam Nhược, hễ nhìn trộm là mặt đỏ bừng.
Người ngoài cuộc sáng suốt, hai người này rõ ràng là đang thầm thương trộm nhớ nhau.
Ta cắn một miếng bánh hoa đào, bắt đầu suy tính.
Cái bụng này của ta sắp không giấu được nữa rồi. Dù người đó không quan tâm đến ta nữa, nhưng ta cũng không thể sinh đứa bé này ngay dưới mắt hắn được.
Ta và Lam Nhược đã lên kế hoạch mấy ngày nữa sẽ tìm cơ hội trốn đi.
Nhưng bây giờ nhìn Lam Nhược thế này, rõ ràng là nàng không nỡ xa Thanh Xuyên.
Ta quyết định tác thành cho họ.
Một lúc sau, Lam Nhược ra ngoài, Thanh Xuyên mang bánh hoa đào đến, hắn ta không thấy Lam Nhược, vẻ mặt rất thất vọng.
“Nương nương, thần đi trước đây.”
Ta vội ngăn hắn ta lại: “Mấy ngày nữa Lam Nhược sẽ về quê gả cho biểu huynh. Nếu ngươi thích nàng ấy, thì mau đi tìm nàng ấy, giữ nàng ấy lại đi.”
Thanh Xuyên vừa nghe, mặt đỏ bừng, trán cũng toát mồ hôi vì lo lắng, vừa định chạy đi tìm Lam Nhược, lại dừng bước.
“Sao vậy?”
“Chủ tử vẫn đang đợi thần quay về.”
“...Ta đi nói giúp ngươi, cứ nói là ngươi giúp ta làm chút việc, lát nữa sẽ về.”
Hoa đào dưới nhân gian đã tàn, hoa đào trên núi chùa mới bắt đầu nở. Lúc ta tìm đến, người đó đang tựa vào gốc đào đang nở rộ, khoanh tay, dường như đang nhìn ra xa một tòa lầu, hướng đó... là Quy Hề Lâu của chùa Đại Chiêu, nơi ta ở.
Chắc là đợi Thanh Xuyên đến sốt ruột rồi.
Ta có cảm giác mất mát, hắn thà đứng đây chờ, cũng không muốn đến nhìn ta một cái, như thể sợ gặp phải ta.
Ta khẽ ho một tiếng từ sau lưng hắn.
Hắn nghe thấy, từ từ quay người lại. Thứ đầu tiên lọt vào mắt, là nốt ruồi lệ nhỏ quyến rũ hơn cả hoa đào của hắn.
Cứ thế nhẹ nhàng len lỏi trong lòng người.
"Mẫu phi, sao người lại đến đây?"
Ta hoàn hồn.
Nhìn lại gương mặt mê hoặc lòng người của hắn, ta bỗng thấy xa lạ.
Ta ngượng ngùng gật đầu với hắn: "À, Thanh Xuyên bị ta sai đi làm chút việc rồi, lát nữa sẽ quay lại."
Ánh mắt hắn nhìn ta cũng rất xa lạ: "Vâng."
Một sự tĩnh lặng không lời lan ra giữa rừng hoa đào lãng mạn, tạo nên một cảm giác lạc lõng.
Ta lên tiếng phá vỡ sự im lặng này, hỏi han xã giao: "Nguyễn Nguyễn đỡ hơn chưa?"
"Ừm."
"Khi nào tổ chức hôn sự?"
"Chưa chắc."
Lòng bàn tay ta rịn mồ hôi, cố gắng tìm chuyện để nói: "Ngươi gầy đi rồi.”
Hắn khựng lại, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt rồi chậm rãi nói: "Mẫu phi mập lên rồi, eo cũng chẳng còn nữa."
Quả là một đòn chí mạng.
Không một nữ nhân nào chấp nhận bị nói là mập. Cho dù đó là sự thật, cũng tuyệt đối không cho phép.
Đầu ta giật giật, một cơn tức giận đột nhiên bùng phát.
"Thì sao? Liên quan gì đến ngươi, ta ăn hết gạo nhà ngươi à?"
Hắn sững sờ, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: "Nhi thần chỉ nói sự thật, mẫu phi tức giận cái gì?"
Ta nghiến răng: "Bổn cung không giận." Vừa hay có một cành đào rủ xuống trước mắt, ta bực bội gạt nó đi.
"Bốp." Cành đào đó bật ngược lại, lướt qua ta rồi quất thẳng vào mắt người kia.
"Hít." Hắn hít một hơi khí lạnh.
Cành đào này, kể cũng có chút linh tính.
Ta giả vờ quan tâm một câu: "......Ngươi không sao chứ?"