Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn che mắt, nhíu mày, có vẻ rất đau: "Nhìn không rõ nữa rồi.”
Hắn ngập ngừng hỏi: "Trong phòng mẫu phi có thuốc gì tiêu sưng tan bầm không?"
"Chắc là không có đâu."
Hắn "ừm" một tiếng, nói chậm rãi: "Sao Thanh Xuyên lâu thế vẫn chưa về?"
"......"
Hắn gặp xui, tâm trạng không tốt, kéo theo Thanh Xuyên cũng sắp gặp họa.
Ta đành phải đổi giọng: "Ta nhớ ra rồi, trong phòng ta có, nếu ngươi không ngại, ta dìu ngươi vào bôi chút thuốc."
"Hay là ta cứ đợi Thanh Xuyên vậy? Không dám làm phiền mẫu phi."
"......Có gì mà phiền phức chứ." Ta nhanh chóng đỡ lấy cánh tay hắn.
Chỉ chạm nhẹ hắn một cái, cảm giác nóng rực đã lan ra từ đầu ngón tay.
Thân nhiệt hắn cao, cách một lớp áo... cứ như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay.
Cuối cùng cũng đến được phòng khách, ta vội vàng tìm thuốc, ném cho hắn: "Dùng đi."
"Ta không nhìn thấy, ta đợi Thanh Xuyên đến vậy."
"......"
Thanh Xuyên, Thanh Xuyên, vì hạnh phúc của Lam Nhược, ta nhịn.
"Ta bôi giúp ngươi, không cần đợi hắn."
Phải miêu tả cảm giác này thế nào đây. Thấp thỏm, bất an trước một tai họa sắp ập đến.
Hắn ngồi xuống, ngẩng đầu lên. Ta thì đứng, cúi đầu xuống. Mặt ta rất gần mặt hắn, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hơi thở của hắn đều đặn, còn hơi thở của ta, chẳng hiểu sao lại gấp gáp, hỗn loạn.
Cứ như đang chịu cực hình vậy.
Đột nhiên, yết hầu của hắn khẽ chuyển động.
Dây đàn trong tim ta cứ thế bị khều nhẹ một cái. Ta ngẩn ra, nhìn đôi môi hơi khô của hắn, buột miệng nói: "Khát rồi à?"
Vừa hỏi xong ta đã hối hận, lẽ ra không nên nói nhiều với hắn.
Giọng hắn trầm thấp: "Vừa khát vừa đói."
Tim ta vừa run rẩy vừa mềm nhũn, ta không ngăn được miệng mình, lại hỏi thêm một câu.
"... Lúc đến ngươi không ăn gì sao?"
"Ừm, vì để gặp người muốn gặp, nên chẳng màng đến chuyện đó."
Động tác của ta khựng lại, đây chính là sức mạnh của tình yêu cuồng nhiệt sao?
Ta đột nhiên không muốn quan tâm đến hắn nữa.
"Xong rồi.” Ta ném lọ thuốc đi, chỉ vào ấm trà bên kia: "Ngươi tự đi rót trà đi, bên cạnh còn có đĩa bánh đào, cứ tự nhiên."
"Ta không nhìn rõ lắm."
Ta bực bội nhấc ấm trà lên, rót trà, rồi lấy một đĩa bánh đào, đặt mạnh xuống trước mặt hắn: "Thế này thì thấy rồi chứ?"
Hắn mím môi: "Thôi vậy. Ta đợi Thanh Xuyên về rồi ăn sau."
Đợi Thanh Xuyên về, hắn khát chết đói chết, đến lúc đó lại chẳng trừng phạt Thanh Xuyên.
"Ta đút cho ngươi."
Hắn mím môi: "Không cần làm phiền mẫu phi."
Ta lạnh mặt: "Thanh Xuyên đi làm việc cho ta, ta không thể dùng chùa người của ngươi được.”
Hắn nhắm mắt lại, ta đút cho hắn một tách trà, rồi lại cầm một miếng bánh đào đưa đến bên môi hắn. Hắn nhai kỹ nuốt chậm, ăn rất từ tốn, ta lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thanh Xuyên và Lam Nhược, rốt cuộc thế nào rồi?
Ngay lúc ta đang thất thần, đầu ngón tay bỗng cảm thấy ươn ướt, nóng hổi.
Ta cúi đầu nhìn, như bị lửa đốt, ta vội rụt tay lại, tức giận hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Hắn rất vô tội: "Ta vẫn luôn nhắm mắt, mẫu phi đút vội quá, ta cũng không biết."
......Hình như đúng là ta đã lơ đãng, hắn tố cáo một cách vô tội như vậy, khiến ta có vẻ như đang cố ý chiếm hời của hắn.
Người này thật sự phiền phức.
Ta dứt khoát trốn sang bên cửa sổ, không muốn lại gần hắn nữa.
35.
Hoàng hôn lúc này như một đóa tường vi mỏi mệt, dù rực rỡ nhưng đã thấm mệt. Ta nhìn một hồi, như bị thôi miên, cảm giác buồn ngủ ập đến.
Ta chống cằm, lim dim một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Trong mơ, môi bị thứ gì đó mềm mại phủ lên.
Chẳng biết qua bao lâu, đối phương véo nhẹ vào phần thịt mềm bên hông ta.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo chút hoang mang.
"Mập lên nhiều thế này."
Ta tức giận phản bác trong mơ: "Liên quan gì đến ngươi?"
Đối phương bật cười trầm thấp: "Sờ vào mềm thật, ta thích."
Ta lẩm bẩm: "Ngươi tốt hơn cái tên khốn kia."
"Tên khốn nào?"
"Cái tên khốn nói ta mập ấy."
Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Tên khốn đó sai rồi, ta thay hắn xin lỗi nàng.”
Hốc mắt ta hơi đỏ lên: "Hắn không sai."
Đối phương im lặng một lúc lâu.
"Hắn khốn nạn như vậy, là điều mà nàng muốn thấy, đúng không?"
Ta sụt sịt: "Ừm, hắn không để ý đến ta, không còn chút tình cảm nào với ta nữa, ta rất vui. Như vậy mới đúng chứ, mọi người đều sẽ nói là đúng, thật đó, đây chính là sống sót sau kiếp nạn."
Đối phương nâng mặt ta lên, lau đi nước mắt của ta.
"Nhưng nàng đã khóc."
Ta bướng bỉnh mỉm cười: "Bởi vì chuyện đúng đắn, chưa chắc đã khiến người ta vui vẻ."
Nước mắt lã chã rơi xuống.
"Không vui, nhưng vẫn phải làm, đó chẳng phải là cuộc đời sao?"
Hắn dứt khoát hôn lên những giọt nước mắt của ta, giọng điệu thỏa hiệp.
"Ta muốn nàng vui vẻ, nhưng nàng lại nghĩ không thông, ta cũng hết cách, chỉ đành cùng nàng không vui vậy."
Hắn ngừng lại một chút, giọng nói khàn đi.
"Thôi vậy, ít nhất nàng vẫn ở đây, nếu nhớ nàng, có thể đến gặp một lát.”
......
Khi tỉnh lại, đóa hải đường bên cửa sổ vẫn chưa ngủ. Chén trà đã nguội lạnh, miếng bánh đào còn vương dấu răng, tất cả lặng im trong bóng tối. Ta có chút mơ hồ, người đó đã đến ư? Đi từ lúc nào vậy? Đi mà chẳng nói một lời, đúng là đồ khốn.
......
Thanh Xuyên đã tỏ tình với Lam Nhược, nhưng Lam Nhược đã từ chối, cô nương ngốc này quyết tâm muốn đi cùng ta.
"Xin nương nương đó, ta quen Thanh Xuyên mới bao lâu, ta quen người bao lâu rồi, đương nhiên là ta theo người rồi."
"Qua mối này sẽ không có mối khác nữa đâu, đứa trẻ đơn thuần lại tài giỏi như Thanh Xuyên không có nhiều đâu."
"Chủ tử vừa giàu vừa hào phóng như nương nương cũng không có nhiều."
"......"
Cứ thế, vào một đêm gió lớn trăng mờ, nhân lúc trong lầu không có người, chúng ta đã phóng một mồi lửa không gây thương vong, rồi giả chết đào thoát.
36.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tiếng pháo nổ vang, lại đến cuối năm rồi.
Ta đang soi gương trang điểm thì Lam Nhược đẩy cửa vào giục.
"Ôi, nương nương, đừng chải chuốt nữa, trên cầu Tương Tư đông nghịt người rồi, muộn chút nữa là không giành được chỗ xem pháo hoa đâu."
Ta lại tô thêm một chút son lên môi: "Đợi một chút nữa thôi."
Cục Bột đang ngồi trên đùi ta nghịch chuỗi ngọc nhìn Lam Nhược, vẻ mặt nghiêm túc: "Lam di, pháo hoa năm nào cũng có, năm nay không xem được thì năm sau xem cũng được, mẫu thân vui là quan trọng nhất, chúng ta đừng giục người được không?"
Lam Nhược xoa trán: "Được rồi, người cứ chiều mẫu thân của người đi."
Cục Bột lắc đầu, thở dài, rồi lại nhìn ta: "Mẫu thân, năm ngoái người lỡ mất pháo hoa, buồn cả một ngày, lần này chúng ta đi sớm một chút, để người không phải hối tiếc được không?"
Tim ta như tan chảy, lập tức bế đứa bé lên: "Đi thôi, đi thôi, ta muốn cho Cục Bột của chúng ta xem pháo hoa đẹp nhất."
Chợ đêm Lạc Thành ồn ào náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, trống tiêu vang dội, một khung cảnh thái bình thịnh thế.
Lệ Trì đã làm rất tốt trách nhiệm của một vị đế vương, ba năm qua, hắn dốc lòng trị quốc, tạo ra một thời thịnh thế.
Năm mới của bách tính chúng ta còn náo nhiệt hơn năm cũ.
Ta cảm thấy có chút may mắn, may mà năm đó đã quyết đoán, mỗi người đi trên con đường mình nên đi, thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Ờm, ta hình như hơi khác người rồi, nhưng ta không hối hận.
Dòng người đông đúc, ta ôm chặt Cục Bột: "Ở bên mẫu thân, con có vui không?"
Đứa bé ôm chặt cổ ta, hôn “chụt” ta một cái: "Người nói xem?"
Lam Nhược u sầu nói: "Ta là người thừa à?"