Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lệ Trì cười khẩy: "Dĩ nhiên không giống. Ta trẻ hơn cữu cữu, còn nhiều thời gian, cứ từ từ."
Bàn ăn lập tức tràn ngập mùi thuốc súng, không khí giương cung bạt kiếm. Ta đau đầu day thái dương, ai mà ngờ Thái tử điện hạ trầm ổn và Thừa tướng đại nhân ngày thường nghiêm nghị, lại cãi nhau như trẻ con thế này. Ta vốn định đứng ngoài, nhưng ngọn lửa chiến tranh lại cháy lan sang cả ta.
"Nương nương thấy sao?" Giang Duật Ngôn đột nhiên hỏi ta.
Ta thấy sao ư? Chuyện chung thân đại sự của Giang Duật Ngôn, ta không có quyền xen vào, nhưng chuyện của Lệ Trì, ta ít nhiều cũng có tiếng nói.
Ta hắng giọng, nhìn Lệ Trì, khuyên nhủ: "Cữu cữu con cũng là muốn tốt cho con thôi."
Lệ Trì cụp mắt, gương mặt trắng nõn phủ một bóng râm, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Mẫu phi đúng là nghe lời cữu cữu răm rắp.”
Hắn đứng phắt dậy, đẩy ghế ra rồi phất tay áo bỏ đi. Ta có chút ngơ ngác. Sao lại nổi giận rồi?
Vẻ mặt âm trầm của Giang Duật Ngôn dịu đi không ít, hắn ta cầm đũa lên: "Ăn cơm đi."
"Nhưng A Trì..."
Giang Duật Ngôn nhướng mày, nhìn ta chằm chằm, giọng điệu rất không vui: "Kỷ Vân Phù, ăn cơm với ta, đừng quản nó nữa."
Ta không nhịn được thầm oán trong lòng. Đây là Đông cung đấy, chủ nhân không có ở đây, còn hắn ta thì hay rồi, chim khách chiếm tổ, lại còn ra vẻ hiển nhiên.
7.
Sau bữa ăn nhạt nhẽo, ta tiễn ôn thần Giang Duật Ngôn đi rồi vội vàng đi dỗ Lệ Trì.
"Dậy ăn cơm đi."
Lệ Trì trùm chăn kín đầu, giọng nói ậm ừ: "Mẫu phi còn quản ta làm gì?"
Lớn thế này rồi mà hễ giận dỗi là tuyệt thực.
Ta không khỏi buồn cười, đưa tay kéo chăn của hắn: "Ta không quản con thì ai quản con đây?"
Lệ Trì nắm chặt chăn, không nhúc nhích.
"Giận mẫu phi à?"
Giọng nói trong chăn vẫn bướng bỉnh, "Không dám. Nhi thần buồn ngủ rồi, mẫu phi ra ngoài đi."
"Không dậy phải không?" Ta xắn tay áo lên, cởi giày, rồi trèo lên giường, quỳ nửa người bên cạnh hắn: "Không dậy thật à?"
Người trong chăn vẫn im phăng phắc.
"Ta không tin không trị được con!"
Lệ Trì rất sợ nhột, một chút cũng không chịu được, đặc biệt là ở eo. Ta thọc lét hắn qua lớp chăn, chỉ khẽ chọc một cái, người dưới chăn đã rên lên một tiếng.
"Vẫn còn nhịn à?"
Hắn thò một tay ra khỏi chăn, giữ lấy tay ta: "Mẫu phi, đừng đùa nữa." Giọng hắn run run, rõ ràng đang cố nhịn cười.
Ta đắc ý, gạt tay hắn ra: "Muộn rồi."
"Mẫu phi!" Hắn cảnh cáo, thế nhưng ta nghe xong lại càng thêm hăng hái, cười hì hì rồi thọc lét mạnh hơn.
Bỗng nhiên, tấm chăn bị đá tung, cổ tay ta bị siết chặt, khung cảnh trước mắt đảo lộn. Lệ Trì đè lên người ta, một tay ghì chặt hai cổ tay ta trên đầu, tay kia chống xuống giường, cánh tay rắn chắc nổi đầy gân xanh. Hơi thở nóng bỏng mang theo khí thế mạnh mẽ đặc trưng của thiếu niên bao trùm lấy ta.
Trong đêm tối tĩnh mịch, đầu óc ta trống rỗng, toàn thân cứng đờ.
"Sao không đùa nữa? Hửm?" Đôi mắt hắn sáng rực lên hệt như sói đói đang nhìn con mồi.
Tim ta đập thình thịch, giọng nói không kìm được run rẩy: "A Trì, con buông mẫu phi ra trước đã."
Khóe môi hắn cong lên, nụ cười rực rỡ hơn cả pháo hoa. "Muộn rồi."
Dường như có thứ gì đó đang sụp đổ, mất kiểm soát.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn dừng lại trên môi ta khiến lòng ta rối bời, chỉ còn biết giãy giụa: "A Trì, con ngoan nào."
"Mẫu phi..." Giọng hắn trầm thấp: "Người đang sợ gì vậy?"
Ta siết chặt ga giường. Trong đêm tối, mùi long diên hương từ lư hương bằng vàng được chạm khắc hình thú tỏa ra theo làn khói mỏng. Ngoài việc không có mưa to, cảnh tượng này giống hệt giấc mơ kia, kéo theo đó là nỗi kinh hoàng trào dâng từ đáy lòng.
Hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt ta. Hắn ghé sát lại, gần đến đáng sợ, thậm chí gần đến mức ta có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của hắn.
Ta kinh hãi quát lên: "A Trì, đừng đùa nữa, mẫu phi giận thật đấy!”
Thời gian như ngưng đọng. Thiếu niên trên người ta không nhúc nhích, cơ thể cứng đờ.
"Giận rồi thì sẽ thế nào?"
"Mẫu phi sẽ không bao giờ để ý đến con nữa."
Sự im lặng bao trùm đêm tối. Không biết qua bao lâu, sức mạnh kìm hãm cổ tay ta cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Lệ Trì nghiêng người, quay lưng về phía ta, cười khẩy, "Mẫu phi đúng là nhát gan, mới thế mà đã sợ rồi."
Lúc này, ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi. Ta đã quên mất rằng thiếu niên yếu ớt ngày nào giờ đây đã trưởng thành. Dù có thân thiết đến đâu cũng phải biết chừng mực, mà ta cũng nên giữ khoảng cách với Lệ Trì.
Một thời gian sau, ta luôn tìm cớ để tránh mặt hắn. Ăn cơm một mình cũng thấy hơi cô đơn. Ta uể oải gắp một miếng rau nguội, thầm nghĩ thói quen thật đáng sợ...
Lam Nhược, thị nữ thân cận của ta, vén rèm bước vào. "Nương nương, điện hạ nhờ nô tỳ chuyển lời."
"Hửm?"
"Điện hạ nói ngài ấy biết sai rồi, ngài ấy sẽ chọn Thái tử phi cho tử tế, xin nương nương đừng giận ngài ấy nữa."
Ta bỗng thấy áy náy, không nhịn được lại mềm lòng.
"Đi gọi điện hạ qua dùng bữa đi."
8.
Việc chọn phi cho Trữ quân là đại sự quốc gia. Hoàng đế bệnh nặng, không thể lo liệu, nên Thái hậu đành phải đứng ra chủ trì, mở tiệc mời bá quan và gia quyến, nói trắng ra là để Lệ Trì xem mắt tuyển phi.
Tại cung yến, Hoàng hậu nhân cơ hội sắp xếp cháu gái mình là Lâm Đường Đường ngồi cạnh Lệ Trì. Lâm Đường Đường rất ân cần, luôn miệng gọi "biểu ca" này "biểu ca" nọ, trông rất thân mật.
Hoàng hậu cười giả lả: "A Trì và Đường Đường trông rất xứng đôi.”
Đều là lời xã giao, ta thuận miệng đáp: "Chứ còn gì nữa, đúng là lang tài nữ mạo."
Lệ Trì đang cúi đầu bóc tôm thì đột nhiên quay sang, liếc ta một cái, ánh mắt sắc lẹm khiến tim ta giật thót.
Thôi rồi, ta dẫm phải đuôi sói con rồi, hắn không thích Lâm Đường Đường.
Ta đành phải cười tủm tỉm dỗ dành hắn: "A Trì, mẫu phi bóc tôm cho con nhé?”
"Có khi nào mà nhi thần để mẫu phi phải động tay đâu?" Giọng hắn có vẻ hờn dỗi, nhưng ngay sau đó, một đĩa thịt tôm tươi ngon đã được đặt ngay bên cạnh ta.
Quả nhiên là đứa con ta nuôi lớn, thật chu đáo, ta không khỏi cảm động.
Lâm Đường Đường xen vào: "Biểu ca, ta cũng muốn ăn tôm, bóc cho ta một con được không?"
"Ngươi không có tay à?"
"Người ta móng tay dài, sợ bẩn..."
"Vậy thì đừng ăn."
… Đây là ta dạy hắn sao?
Ta không nhịn được nhắc nhở: "Đối xử với nữ tử phải dịu dàng một chút." Lệ Trì có vẻ không tình nguyện, ta dỗ dành: "Ngoan, sắp vào thu rồi, mẫu phi sẽ may cho con bộ đồ mới."
Sắc mặt hắn dịu đi, nhưng vẫn hờn dỗi đáp: "Kích thước phải lớn hơn rồi, mẫu phi nhớ qua đo cho con trước nhé."
Ta liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Được rồi, có mỗi con thôi mà, mẫu phi nhìn một cái là biết ngay."
Vành tai trắng nõn của Lệ Trì đột nhiên đỏ ửng. Hắn khẽ nói: "Mẫu phi vẫn nên tự mình đo thì hơn."
… Ngại ngùng cái gì chứ.
9.
Một tên nội thị tiến lên rót rượu, sơ ý làm đổ, làm bẩn bộ y phục của Lệ Trì.
"Mẫu phi, nhi thần xin phép đi thay y phục."
Ta chỉ ước hắn đi thật nhanh, ta thèm rượu hoa quả đó lâu lắm rồi, nhưng có hắn ở đây, cứ quản không cho ta uống, "Đi nhanh đi, đừng để bị cảm lạnh."
Hắn vừa đi, ta lập tức bung lụa, uống đến mức mặt mày nóng bừng.
Giang Duật Ngôn đang ngồi ở bàn đầu bên trái, trầm mặc nhìn ta, ánh mắt như muốn khiển trách. Người này thật phiền phức. Ta ngượng ngùng đặt chén rượu xuống.
Ta đảo mắt nhìn quanh, Lệ Trì vẫn chưa quay lại, Lâm Đường Đường cũng biến mất, mà bình rượu trên bàn của Lệ Trì cũng không thấy đâu.
?
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an.