Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cục Bột ghé mặt qua, hôn nàng ấy một cái: "Dĩ nhiên là không rồi."
Đây có lẽ là món quà mà thần linh ban tặng cho ta, tặng ta một đứa con siêu ngọt ngào và một muội muội cực ấm áp.
Cầu Tương Tư người đông như kiến, cứ như đang chống chọi với một trận lũ quét, tốn hết chín trâu hai hổ, một nhà ba người chúng ta cuối cùng cũng lên được cầu Tương Tư.
Vừa mới thở phào thì có quan sai vung đao, hô lớn dẹp đường: "Người trên cầu xuống hết đi."
Dưới cầu xe ngựa lộng lẫy, tiếng sênh tiêu du dương, khí thế hoành tráng.
Người bên cạnh bàn tán xôn xao: "Ai thế nhỉ?"
"Tiểu thư nhà Thái thú."
"Ngông cuồng vậy?"
"Nghe nói là họ hàng bên ngoại của Thái hậu, sắp vào cung làm nương nương."
Mọi người xung quanh vội vàng đi xuống như thủy triều rút.
Chỉ còn lại ba người chúng ta.
Tiểu thư Thái thú xuống xe ngựa, bước lên cầu, thấy chúng ta vẫn còn đứng sững ở đây, lập tức nhíu mày.
Nàng ta nhìn ta từ trên xuống dưới: "Ngươi là ai?"
"Chỉ là một mẫu thân dắt con đi xem pháo hoa."
Nàng ta không chút do dự: "Người đâu, đuổi mấy kẻ tiện dân này xuống."
Mấy tên quan sai cầm đao tiến lên đuổi người.
Lam Nhược bước lên che chắn: "Kẻ nào dám động đến chủ tử của ta?"
Ta đẩy Lam Nhược ra sau: "Tiểu thư, ngươi xem pháo hoa của ngươi, bọn ta xem của bọn ta, không ảnh hưởng đến nhau chứ?"
"Các ngươi mà cũng xứng sao?" Nàng ta nhìn đám quan sai, quát mắng: "Còn đứng đó nhìn cái gì, mau đuổi người xuống."
"Kẻ nào dám?" Một giọng nói non nớt, trầm thấp và lạnh lùng vang lên.
Trán ta rịn mồ hôi lạnh.
Giọng nói này phát ra từ miệng đứa trẻ trong lòng ta.
Mấy tên quan sai sững sờ.
Tiểu thư Thái thú tức đến đỏ mặt: "Các ngươi bị điên à, một đứa trẻ ba tuổi mà cũng dọa được các ngươi sao."
Mấy tên quan sai cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức giơ đao tới.
"Biến." Cục Bột nheo đôi mắt phượng lạnh lùng giống hệt phụ thân, lạnh lùng nói: "Các ngươi thử động vào mẫu thân của ta xem."
… Sự uy hiếp của một đứa trẻ hoàn toàn vô dụng.
Tên quan sai cầm đầu bị chọc giận, vung tay định đánh người.
Ta lập tức che Cục Bột dưới thân mình, nhắm mắt lại, tiếng gió lạnh lẽo rít qua tai.
Cái tát trong tưởng tượng không hề giáng xuống.
Ta nghe thấy tiếng quan sai kêu la đau đớn.
Ngẩng đầu lên, không biết từ đâu một chiếc phi tiêu bay tới, xuyên thẳng qua lòng bàn tay hắn, tạo thành một lỗ máu.
Ngay lúc ta đang ngẩn người, Lam Nhược nhìn xuống dưới cầu, sắc mặt biến đổi trầm trọng.
"Sao thế?" Ta nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của nàng ấy.
Trái tim trong phút chốc bị một bàn tay to lớn bóp chặt, suýt nữa thì nghẹt thở.
Dưới cầu người qua kẻ lại, còn người đó đứng giữa nơi đèn hoa rực rỡ, áo huyền thường thêu, mày sâu mắt sáng, cứ thế lạnh lùng nhìn ta.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, âm u, như thể có một cơn bão đang âm thầm tích tụ.
Thế giới xung quanh dường như đang sụp đổ trong hoảng loạn.
Ta bất giác lùi lại một bước.
"Bùm." Màng nhĩ bị chấn động.
Pháo hoa rực rỡ ngay lập tức xé toạc bầu trời đêm, nở rộ một cách hoành tráng, cuồng nhiệt.
Dưới ánh sáng pháo hoa, gương mặt của người dưới cầu lúc sáng lúc tối, một vẻ đẹp kinh diễm đoạt hồn, nhưng lại khiến người ta kinh hãi.
Dân chúng bắt đầu reo hò, dưới cầu sôi sục.
Cục Bột trong lòng cũng bị pháo hoa thu hút, vỗ tay, "Mẫu thân, mau xem, pháo hoa năm nay, chúng ta xem kịp rồi."
Ta như đang ở trong một thảm họa kinh hoàng: "Ừm, pháo hoa năm nay, đã đợi được rồi."
Người đó bước lên cầu, từng bước tiến về phía ta.
Nốt ruồi lệ nhỏ nơi khóe mắt hắn như chực rơi xuống, tựa như một giọt nước mắt đang gắng gượng tồn tại giữa dòng thời gian, mang theo một vẻ đẹp bi ai mà bền bỉ đến lạ.
Pháo hoa bừng sáng, nở rộ, rồi tàn lụi sau lưng hắn.
Mỗi bước chân của hắn như giẫm lên tim ta, chà đạp trái tim mong manh của ta.
Ta nín thở, ôm chặt Cục Bột, từ từ lùi lại, rồi giữa một trời pháo hoa rực rỡ, ta liều mạng chạy trốn về một hướng khác.
"Mẫu thân, sao chúng ta lại phải chạy vậy?"
"Bởi vì, đây là trò chơi của năm mới, ai chạy nhanh hơn, người đó sẽ gặp may mắn."
"Kỷ Vân Phù, đứng lại."
Ta không nghe thấy gì cả, chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chạy.
"Nàng không chạy thoát được đâu."
Như một lời tiên tri đáng sợ, không, không thể dừng lại.
Một chiếc phi tiêu sượt qua búi tóc của ta, cây trâm vàng lộng lẫy rơi xuống đất.
Cục Bột ôm chặt cổ ta: "Mẫu thân, trâm vàng của người rơi rồi."
"Nàng bước thêm một bước nữa, thứ rơi xuống không chỉ là trâm vàng đâu."
Đôi chân bị giọng nói đầy uy hiếp này đóng đinh tại chỗ.
Ta không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh túa ra, toàn thân run rẩy.
"Chạy đi chứ? Sao không chạy nữa?" Tiếng cười lạnh từ sau lưng vang lên, vô cùng dày vò.
"Mẫu thân, sao chúng ta không chạy nữa?"
"Mẫu thân, thúc thúc này là ai vậy?"
"......" Ta kiệt sức rồi, không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Người đó đứng trước mặt ta, bóng hình cao lớn bao trùm lấy ta và Cục Bột.
"Đứa trẻ này là con ai?"
Ta hít một hơi khí lạnh: "Dù sao cũng không phải của ngươi."
Bàn tay to lớn của hắn đưa tới, giằng lấy Cục Bột từ trong lòng ta.
"Đừng."
"Buông tay, nếu không ta sẽ không khách sáo với nó đâu."
Cục Bột cắn mạnh vào cánh tay hắn, nhưng hắn không hề lay chuyển.
Dù sao Cục Bột cũng chỉ là một đứa trẻ, nhanh chóng bị dọa khóc.
"Tên xấu xa, oaaa... Tên xấu xa, ta không cần ngươi, ta muốn mẫu thân."
"Mẫu thân của ngươi bây giờ thuộc về ta." Hắn lạnh lùng nói.
Hắn ném Cục Bột cho ám vệ, rồi bước tới, bế ngang ta lên.
"Lệ Trì, ngươi là đồ khốn nạn!"
Sắc mặt hắn lạnh lùng: "Còn có chuyện khốn nạn hơn ở phía sau."
Đi được vài bước, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu ra lệnh cho ám vệ: "Nữ nhân lúc nãy không phải thích một mình ngắm pháo hoa sao? Ném nàng ta xuống sông ngắm cho đã."
37.
Ngoài cửa sổ, xa xa là dãy núi tuyết trùng điệp, trên không là vầng trăng tròn vành vạnh, dưới đất là một dòng suối trong.
Sắc tuyết, sắc trăng, sắc nước hòa quyện vào nhau, những vệt sáng vỡ vụn, mờ ảo liên tục lóe lên trước mắt ta.
Ta khàn giọng hỏi: "Tại sao?"
Đã ba năm rồi, tại sao vẫn không buông tha cho ta?
"Câu này phải là ta hỏi nàng mới đúng, Kỷ Vân Phù, tại sao?"
Hắn cười lạnh: "Vì đứa con hoang của nàng mà không cần ta."
"Chúng ta nương tựa vào nhau bảy năm, không bằng người khác sao?"
Ta cắn chặt môi: "Ta đã ở bên ngươi bảy năm, còn chưa đủ sao?"
"Ngươi đã có cuộc đời của mình rồi, ta cũng muốn có cuộc đời của riêng mình."
Ánh mắt hắn âm u.
"Cuộc đời của nàng, chỉ có thể trói buộc với ta."
"Kỷ Vân Phù, ta đã thỏa hiệp rồi. Nàng muốn ta làm gì mà ta chưa làm, hả? Muốn ta lấy thê tử, ta lấy, nàng không muốn ở trong cung, ta để nàng ra khỏi cung, ta đã làm tất cả mọi thứ, ta chỉ có một hy vọng nhỏ nhoi, là có thể nhìn nàng từ xa là đủ rồi."
"Nhưng rồi sao, nàng lại dập tắt cả chút hy vọng đó."
"Ta thật sự đã nghĩ nàng chết rồi, Kỷ Vân Phù."
"Nàng có từng nghĩ, ta phải làm sao không?"
Ta đẫm lệ lắc đầu: "Chẳng phải ngươi đã có nữ nhân mình yêu rồi sao?"
Hắn cười, vành mắt đỏ hoe: "Ta vẫn luôn có mà, nhưng nàng ấy không cần ta, ta có thể làm gì đây?"
"Ta chỉ có thể nói dối, lừa nàng ấy rằng ta đã yêu người khác, để nàng ấy đừng sợ, đừng chạy trốn."