Nuôi Con Thành Họa - Chương 22

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Nhớ nàng ấy đến phát điên, nhưng chỉ có thể lén lút nhìn nàng ấy. Quy Hề Lầu của chùa Đại Chiêu, tầng thứ năm, cửa sổ thứ hai, nữ nhân ta yêu thường chống cằm ngẩn ngơ ở đó, nàng ấy đang nghĩ gì vậy? Có khoảnh khắc nào nàng ấy nghĩ đến ta không? Ta phải dùng cớ gì để gặp nàng ấy, mới không làm con thỏ nhát gan này hoảng sợ đây?"

 

"Nàng ấy thích ăn bánh đào, ta muốn tự tay mang đến cho nàng ấy, nhưng không được, nàng ấy sẽ sợ."

 

"Ta muốn nói với nàng ấy, mập lên cũng rất đẹp, ta rất thích, nhưng không được, nàng ấy sẽ sợ."

 

"Nàng ấy rơi nước mắt, ta muốn bất chấp tất cả ép nàng ấy quay về, nhưng không được, làm vậy sẽ dọa nàng ấy chạy mất.”

 

Hắn cười tự giễu, lắc đầu.

 

"Nhưng hóa ra đều vô dụng, cho dù ta cẩn thận đến đâu cũng vô dụng. Một con người sống sờ sờ như ta, không bằng nỗi sợ hãi của nàng ấy trước những lời đàm tiếu thế tục."

 

"Nàng ấy đã bỏ đi mà không một chút lưu luyến."

 

Động tác của hắn hung hãn.

 

"Nếu ta lấy lòng nàng thế nào cũng vô dụng, vậy thì chi bằng dùng cách của ta, để giữ nàng lại."

 

Ta yếu ớt quát hắn.

 

"Ngươi dám?"

 

"Bây giờ ngươi không sợ ta chết nữa à?"

 

Hắn cười lạnh: "Nàng chết rồi, con trai nàng phải làm sao? Kỷ Vân Phù, bây giờ nàng còn sợ hơn ta nhiều."

 

"Đồ hèn hạ vô liêm sỉ......"

 

Cứ thế, ta bị hắn nắm thóp.

 

......

 

Hắn ép ta thừa nhận: "Nàng xem, rõ ràng nàng thích......"

 

Ta phản bác: "Cũng không nhất định chỉ là với ngươi."

 

Một câu khiêu khích đã gây ra một tai họa kéo dài một ngày một đêm.

 

Ý thức mơ màng.

 

Ngọn núi lửa im lìm bao năm bỗng một đêm phun trào dữ dội, ngọn lửa bùng lên, dung nham nóng hổi làm bỏng rát ánh trăng trắng tuyết.

 

Dần dần, ánh trăng tuyết trắng loang ra những vầng hồng diễm lệ.

 

Vị đế vương trẻ tuổi vươn tay giật mạnh một cái, ánh trăng lượn lờ trên không trung ngã xuống, rơi vào cõi trần hèn mọn của hắn.

 

Nàng đã đến, nhân gian của hắn đã có ánh sáng.

 

Hắn dùng quyền trượng của đế vương để dọa nạt, dùng môi lưỡi dịu dàng để mê hoặc, đem tất cả ánh sáng và màu sắc của ánh trăng, từ trắng tuyết đến đỏ rực, chiếm hết làm của riêng.

 

Có lẽ là hèn hạ, có lẽ là cố chấp, có lẽ là ngang ngược, nhưng điều đó thì có quan hệ gì chứ?

 

Chỉ cần giữ được nàng, dù có thành ma cũng sá gì?

 

......

 

Chìm đắm trong kinh hoàng và sợ hãi.

 

Cuối cùng cũng tỉnh lại từ cơn mơ màng, trước mắt ta là một mớ hỗn độn.

 

Còn nam nhân thì quần áo chỉnh tề, như không có chuyện gì xảy ra.

 

Người nhếch nhác chỉ có mình ta.

 

Ta bất bình, đá mạnh vào hắn.

 

Cổ chân bị hắn nắm lấy, ngay sau đó, một vật lạnh lẽo được đeo vào.

 

Không phải là xiềng xích đấy chứ? Tim ta thắt lại, cúi đầu nhìn.

 

Là một sợi dây đỏ mảnh, trên đó treo những chiếc chuông vàng lắc lư.

 

Lắc chân, hoài niệm.

 

Nam nhân đeo lắc chân cho nữ nhân là muốn trói buộc với nàng cả đời này và kiếp sau.

 

Nam nhân cụp mắt xuống, ngón tay thon dài khẽ gảy một cái, tiếng gió khẽ động, âm thanh leng keng lướt qua tim.

 

Hắn trầm ngâm: "Nghe hay đấy."

 

Ngay sau đó, ánh mắt xâm chiếm của hắn từ từ rơi vào đôi mắt hoảng loạn của ta.

 

"Lắc lên xem, có đẹp không, phải thử mới biết."

 

38.

 

Lần này thật sự không trốn được nữa.

 

Lệ Trì, tên điên này, trực tiếp đưa ta đến trước mặt Thái hậu.

 

"Hoàng tổ mẫu, đây là cháu dâu tương lai của người."

 

Lời chưa dứt, một ấm trà đã bay thẳng vào đầu hắn, khiến mặt hắn bê bết máu.

 

Hắn chẳng hề quan tâm, đưa tay lau một cái rồi nói tiếp: "Hoàng tổ mẫu cứ đập đi, đập đủ rồi, ta muốn bàn với người về chuyện lập Hậu."

 

Thái hậu không nói một lời thừa, trực tiếp đuổi người: "Cút."

 

Máu trên mặt hắn vẫn đang nhỏ giọt, hắn không hề nhúc nhích.

 

Ta nhìn mà kinh hãi, kéo hắn định đi: "Mẫu hậu, ngài ấy nhất thời hồ đồ, ta sẽ khuyên nhủ ngài ấy."

 

Hắn cười lạnh một tiếng: "Ta có nhất thời hồ đồ không? Các người không nhìn ra sao?"

 

Thái hậu lại ném tách trà vào người hắn.

 

"Cháu tẩu hỏa nhập ma rồi."

 

"Nếu cháu dám lấy nữ nhân này thì ta dám giết nàng ta."

 

Ánh mắt Lệ Trì lập tức trở nên âm u.

 

"Hoàng tổ mẫu dám giết nàng ấy, ta dám tru di nương gia (nhà mẹ đẻ) của Hoàng tổ mẫu."

 

Thủ đoạn sắt đá của hắn từ khi chấp chính ai ai cũng biết, không ai dám thách thức uy quyền thiên tử của hắn.

 

Thái hậu nhất thời nghẹn lời, tức đến muốn ngất đi.

 

Lệ Trì bước tới đỡ bà ấy: "Hoàng tổ mẫu, chúng ta mỗi người lùi một bước."

 

Thái hậu nghiến răng nghiến lợi: "Cháu muốn nàng ta làm nữ nhân của cháu, được, cháu giấu nàng ta đi, ta không quản được cháu, nhưng cháu không được lập nàng ta làm Hậu, Hoàng hậu của cháu phải là người khác."

 

Lệ Trì dứt khoát: "Không thể nào."

 

Thái hậu tức đến mức thở hổn hển: "Thế mà cháu còn nói mỗi người lùi một bước."

 

"Ta chỉ cần một nữ nhân, và cũng chỉ muốn nàng ấy làm Hoàng hậu của ta, điểm này không có gì để bàn, nhưng ta có thể đổi cho nàng một thân phận khác, như vậy đôi bên cùng vui vẻ."

 

"Thân phận gì?"

 

"Công chúa nước Đông Quận. Trước đây ta từng xuất binh giúp họ dẹp loạn, quốc chủ của họ nợ ta một ân tình, ông ấy sẽ giúp cháu việc này."

 

Thái hậu tức đến cười lạnh.

 

"Cháu đã tính toán cả rồi, còn đến hỏi ta làm gì?"

 

Lệ Trì ngoan ngoãn nói: "Ta vẫn kính trọng Hoàng tổ mẫu."

 

Thái hậu đã tức đến mức không nói nên lời, gạt hết đồ trên bàn xuống đất: "Cút."

 

......

 

"A Trì, chúng ta nói chuyện đi." Ta cố gắng giảng đạo lý với hắn.

 

Hắn gật đầu, ra hiệu cho ta ngồi xuống: "Nói đi."

 

Rất nhanh, hắn đã nắm quyền kiểm soát tình hình.

 

Hắn hỏi ta: "Kỷ Vân Phù, những điều nàng lo lắng vẫn là ba chuyện đó phải không?"

 

"Hả?"

 

"Thứ nhất, sợ bị người đời chửi rủa; thứ hai, sợ ta không phân biệt được tình yêu và ân tình; thứ ba, sợ ta không yêu dáng vẻ già đi của nàng."

 

Hắn vậy mà nhớ rõ mồn một.

 

Ta lặng lẽ gật đầu.

 

"Được, bây giờ vấn đề thứ nhất, đã không còn tồn tại. Nàng có ý kiến gì không?"

 

Thân phận giả mạo đã hợp lý, lại còn có sự bảo chứng của quốc chủ Đông Quận...

 

Ta lau mồ hôi trên trán: "Cứ coi như là không có đi."

 

"Vấn đề thứ hai, cũng không còn tồn tại."

 

"Hả?"

 

"Kỷ Vân Phù, năm nay trẫm đã hai mươi hai tuổi rồi, không ngốc đến mức không phân biệt được tình yêu và ân tình."

 

Hắn chặn họng khiến ta không nói được lời nào.

 

"Vấn đề thứ ba, tạm thời chưa có câu trả lời tốt hơn."

 

"Ta vẫn giữ câu trả lời lần trước, sẽ giao quyền lực cho nàng, một khi ta thay lòng, nàng có thể phế truất ta, thay thế ta."

 

Ta căn bản không có cơ hội nói không.

 

Hắn đột nhiên lạnh giọng ném ra câu hỏi sắc bén nhất: "Con trai nàng là của ai?"

 

Có nên nói thật không.

 

"Quan trọng lắm sao?"

 

Cơn bão tố trong mắt hắn ngầm cuộn trào: "Không quan trọng, chỉ cần là của nàng, ta đều chấp nhận. Nhưng ta muốn xác nhận, trong lòng nàng không có người khác."

 

Ta ngượng ngùng nói: "Không có người khác."

 

Chính trong khoảnh khắc đó, đáy mắt hắn hiện lên ánh sáng của bầu trời quang đãng sau cơn mưa, rất sáng.

 

"Ừm, trẫm biết rồi."

 

Ta hoàn hồn lại, mới phát hiện mình đã bị hắn gài bẫy.

 

Trong lòng không có người khác, tức là mặc định có hắn, sau đó mới là có hay không có người khác.

 

"Lại đây."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo