Nuôi Con Thành Họa - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Có người thì thầm vào tai Hoàng hậu, sau đó bà ta nở nụ cười kỳ quái. Thấy vậy, ta nhỏ giọng hỏi Lam Nhược: "Lâm Đường Đường đi từ lúc nào vậy?" 

 

"Đã một canh giờ rồi, nàng ta còn đi trước cả điện hạ." 

 

Đi lâu như vậy rồi? 

 

Với thái độ của Hoàng hậu hôm nay, rõ ràng là muốn gả Lâm Đường Đường cho Lệ Trì, nhưng hắn không muốn. Dựa theo sự hiểu biết của ta về Hoàng hậu, bà ta nhất định sẽ ép gả. 

 

Ta xuất thân từ thanh lâu, nên biết quá rõ những thủ đoạn bẩn thỉu này. Bình rượu không cánh mà bay, xem ra, là đang phi tang chứng cứ.

 

"Lát nữa tìm cách báo tin cho Giang Duật Ngôn, bảo hắn ta điều tra tên nội thị vừa làm đổ rượu, ta nghi ngờ điện hạ đã xảy ra chuyện rồi." 

 

Nàng ấy nhanh chóng hiểu ý, giả vờ hỏi: "Nương nương không khỏe sao? Chắc là do say rượu rồi." 

 

Thái hậu và Hoàng hậu nhìn sang, ta bèn giả vờ say rượu, xin phép cáo lui. Thái hậu trước giờ luôn khoan dung, nhanh chóng đồng ý. Hoàng hậu nhìn bình rượu đã cạn và khuôn mặt đỏ bừng của ta, cũng không nghi ngờ gì.

 

Rời khỏi tiệc rượu, ta và Lam Nhược chia làm hai ngả.

 

10.

 

Màn sương dày đặc bao phủ, những cung điện nguy nga chìm trong màu trắng mờ ảo. Ta đi đến hậu điện nơi thay y phục, nhưng kỳ lạ thay, không thấy bất kỳ cung nhân nào. Ta đang định tìm kiếm từng phòng một thì đột nhiên, một giọng nói nũng nịu phát ra từ một căn phòng đóng kín.

 

"Biểu ca..." 

 

Lâm Đường Đường? Biểu ca? 

 

Ta hít một hơi khí lạnh, biểu ca, chẳng lẽ là Lệ Trì?

 

Tim ta đập như trống bỏi. Ta đứng trước cánh cửa đóng chặt, hít một hơi sâu, chuẩn bị đẩy cửa ra. Đúng lúc này, một cánh tay rắn chắc vươn ra, kéo mạnh ta vào căn phòng chứa đồ tối om bên cạnh. Người đó cúi xuống, hơi thở nóng hổi, dồn dập như những tia lửa bắn lên làn da đang run rẩy của ta.

 

Ngay lúc ta kinh hãi định hét lên, một giọng nói khàn đặc như bị lửa đốt vang lên bên tai: "Mẫu phi, ta rất khó chịu, phải làm sao đây?" 

 

Sét đánh ngang tai. Kẻ tấn công ta, mang theo hơi thở mạnh mẽ và quen thuộc đến đáng sợ của thiếu niên.

 

11.

 

Giống như lạc vào đêm tối tội lỗi.

 

Thiếu niên ngây ngô ôm chặt lấy ta, giọng khàn khàn cầu xin ta giúp đỡ. Theo phản xạ, ta không nỡ nhìn hắn chịu khổ, muốn xoa dịu nỗi đau giúp hắn. Nhưng lúc này, ta chẳng thể làm gì cho hắn.

 

Ta chỉ biết an ủi: "A Trì, mẫu phi ở đây, ở ngay bên cạnh con." 

 

Lam Nhược đã đi tìm Giang Duật Ngôn, hy vọng họ sẽ sớm tìm được thuốc giải.

 

"Ráng chịu một chút, được không?" Ta cử động, cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn.

 

Hắn như thú hoang bị dồn vào chân tường, ghì chặt lấy ta, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng điệu khó nhịn: "Mẫu phi, đừng cử động nữa." 

 

Nhận thấy tình cảnh khó xử của hắn, ta không dám động đậy. Một cảm giác tội lỗi mãnh liệt đang trào dâng. Hắn gục đầu vào hõm cổ ta, hít sâu hương thơm.

 

"Mẫu phi thơm quá." Hành động ấy dường như có thể xoa dịu sự bồn chồn của hắn.

 

Giấc mơ hoang đường và căn phòng chứa đồ tối tăm bẩn thỉu này chồng chéo lên nhau. Cảm giác nguy hiểm và sự sợ hãi bao trùm khắp cơ thể. Tiếng động từ phòng bên cạnh như đổ thêm dầu vào lửa.

 

"Mẫu phi..." Hắn thì thầm, giọng nói nhỏ dần. Đôi môi màu hoa hồng của thiếu niên khô khốc như sắp nứt nẻ, đôi mắt đỏ hoe mông lung. Sống lưng hắn căng cứng như một cây cung sắp đứt dây.

 

"A Trì..." 

 

"Mẫu phi, giúp ta." Hắn nhìn ta, đôi mắt ướt át đó khiến người ta khó lòng từ chối.

 

Ta muốn giúp hắn. 

 

Một ý nghĩ đáng sợ, nguy hiểm lóe lên, giống như nấm mốc sau cơn mưa, bám vào mọi ngóc ngách tối tăm, lan ra không thể kiểm soát. 

 

Ta không muốn nhìn thấy hắn đau khổ.

 

Ta điên rồi sao? Đây là tội đáng chết.

 

Hắn vẫn đang cầu xin ta, hết lần này đến lần khác. Hơi sương ùa vào, bao phủ đôi mắt xinh đẹp của hắn. Nốt ruồi lệ nhỏ nhắn dưới đuôi mắt hắn, rực rỡ như giọt nước mắt sắp rơi, ăn mòn từng viên gạch luân thường đạo lý.

 

Hơi men nồng nặc bốc lên. Không muốn thấy hắn đau đớn, ta như bị ma xui quỷ khiến mà run rẩy vuốt ve sống lưng căng cứng của hắn, khẽ an ủi: "A Trì..." 

 

Hắn như được cổ vũ, cúi người xuống, một tay giữ chặt đầu ta, ép ta ngửa lên, đôi môi khô khốc, khao khát chạm xuống.

 

Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra.

 

"Kỷ Vân Phù." Giọng nói lạnh như băng, phá vỡ mọi mê hoặc.

 

Ta như bừng tỉnh khỏi cơn mê, mạnh mẽ đẩy Lệ Trì ra. 

 

Người đến là Giang Duật Ngôn, mặt hắn ta âm trầm, một tay kéo mạnh ta về phía mình, rồi ném bình sứ nhỏ trong tay cho Lệ Trì.

 

"Thuốc giải." 

 

Ta vẫn còn sợ hãi, vội trà trộn vào đám đông, xem trò vui của Hoàng hậu. Bà ta dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào căn phòng bên cạnh, kết quả lại bắt gặp con trai ruột của mình là Cẩm Vương và Lâm Đường Đường đang làm chuyện mờ ám.

 

"Là biểu muội quyến rũ ta." Cẩm Vương đẩy mạnh Lâm Đường Đường ra, ném ra một mẩu giấy, trên đó viết: "Biểu ca, ta đợi huynh ở phòng thay đồ." 

 

Lâm Đường Đường khóc lóc gào lên: "Mẩu giấy đó là ta viết cho Trì biểu ca. Là cô cô bảo ta làm vậy, cô cô nói chỉ cần hôm nay gạo nấu thành cơm, ta sẽ trở thành Thái tử phi của Trì biểu ca." 

 

Hoàng hậu tát Lâm Đường Đường một cái: "Đồ tiện nhân, bản thân ti tiện còn vu oan cho người khác." 

 

Cẩm Vương nhân cơ hội chế giễu: "Đúng vậy, nếu ngươi nhận nhầm người, sao lúc nãy không đẩy ta ra?" 

 

"Tối như vậy làm sao ta biết được?" 

 

"Ngươi chính là tiện nhân, tự dâng đến cửa. Mẫu phi đã nói với ta rồi, trước đây ngươi đã phá thai mấy lần rồi.”

 

Đám đông xôn xao.

 

"Bốp." Thái hậu nãy giờ vẫn đang đứng nhìn, lạnh lùng tát Cẩm Vương, Hoàng hậu vội vàng che chắn: "Mẫu hậu, nó còn nhỏ không hiểu chuyện." 

 

Lại thêm một tiếng "bốp" nữa, cái tát này giáng xuống mặt Hoàng hậu. Thái hậu cười lạnh: "Hay lắm, Hoàng hậu, ngươi chọn phi cho A Trì như vậy sao?" 

 

Lệ Trì đã trở lại bình thường, chậm rãi bước đến. Hắn dìu Thái hậu, ngoan ngoãn vô tội: "Tổ mẫu, người đừng tức giận. Tôn nhi không sao." 

 

Chuyện này ầm ĩ khá lớn, Thái hậu hạ chỉ, cách chức huynh trưởng của Hoàng hậu là Lý thống lĩnh, giao toàn bộ quyền chỉ huy cấm quân trong tay ông ta cho Lệ Trì.

 

12.

 

Sau đó, Giang Duật Ngôn tìm ta tính sổ.

 

"Kỷ Vân Phù, ngươi điên rồi sao?" Ánh mắt hắn ta cuồn cuộn sóng gió, ta không chút nghi ngờ, khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta sẽ giết chết ta.

 

Ta không biết nên nói gì. Ta không thể phủ nhận, trong căn phòng chứa đồ tối tăm đó, ta đã nảy sinh ý nghĩ tội lỗi không thể tha thứ.

 

"Đại nhân muốn xử trí ta thế nào?" 

 

"Ngươi không định giải thích gì sao?" 

 

Ta cúi đầu, im lặng.

 

Giang Duật Ngôn đột nhiên kéo ta lại, hôn mạnh, "Kỷ Vân Phù, chỉ có ta mới được chạm vào ngươi." 

 

Ta giãy giụa, cắn hắn ta, mùi máu tanh lan ra trong khoang miệng. Hắn ta đau đớn buông ta ra. Ta và hắn ta trừng mắt nhìn nhau.

 

Hắn ta đang phát điên cái gì vậy? 

 

Ta liều lĩnh nói: "Muốn giết muốn chém, tùy ngài." Ta thật sự đã chịu đủ hắn ta rồi, đã chán ngán việc bị hắn ta thao túng.

 

Hắn ta lau vết máu bên môi, ánh mắt lạnh lẽo: "Ha, ngươi thật sự động lòng với nó rồi." "Sao người nào ngươi cũng thích được vậy?" 

 

Hắn ta đã thành công sỉ nhục ta. Ta cười thản nhiên: "Đúng vậy đấy, ta xuất thân từ thanh lâu, ai cũng được. Có điều, đại nhân nói sai rồi, ai cũng được, chỉ có ngài, Thừa tướng đại nhân cao cao tại thượng, là không được." 

 

Hắn ta bị ta chọc giận, giơ tay lên. Ta cứ tưởng hắn ta định đánh ta, bất giác nhắm mắt lại. Nhưng một lúc lâu sau, cú đấm giáng mạnh vào tường, khớp ngón tay rớm máu, trông rất thảm hại.

 

Không khí chìm vào im lặng. Hắn ta quay lưng về phía ta, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.

 

"Đứa cháu ngoại của ta giỏi thật, một bữa cung yến vừa lấy được binh quyền cấm quân, vừa thuận tay dỗ ngọt ngươi đến mê muội. Ta đã xem thường nó rồi." 

 

"Hắn không phải người như vậy, ngài đừng vu khống hắn." Lệ Trì là do một tay ta nuôi lớn, sao hắn có thể lừa ta được? 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo