Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì vậy, vào một ngày nắng đẹp, tôi lấy cớ đi mua đồ.
Rồi ngồi lên chuyến bay đến nước A.
Trước khi đi, tôi hỏi hệ thống:
“Giang Quý Tinh tương lai thật sự sẽ trở thành đối thủ ngang cơ với nam chính trong giới thương trường à?”
[Dĩ nhiên rồi.]
Hệ thống đầy vẻ đắc ý.
[Anh ta là nhân vật được tác giả dùng để khoe kỹ thuật viết đó, cho dù không có sự xuất hiện của cô, anh ta vẫn sẽ trải qua đủ đau khổ, đủ thử thách, cuối cùng trở thành người duy nhất có thể đối đầu với nam chính. Vậy nên, dù là thiết lập hay năng lực, số người thích anh ta cũng chẳng thua gì nam chính cả.]
[Có điều, điểm khác biệt duy nhất giữa anh ta và nam chính, có lẽ chính là nữ chính không yêu anh ta thôi.]
Thấy sắc mặt tôi không tốt, hệ thống lại an ủi:
[Cô cũng đừng buồn quá, cô làm đúng rồi. Cốt truyện vốn khó mà thay đổi được, thay vì để bản thân mắc kẹt trong bức tường tình yêu một nam hai nữ do lòng chiếm hữu của Giang Quý Tinh dựng nên, chẳng thà ra ngoài nhìn ngắm thế giới. ]
[Không phải cô từng nói, gia đình nguyên sinh của cô chẳng ra gì sao? Bây giờ cô cũng có tiền rồi, cô là kí chủ tỉnh táo và phóng khoáng nhất mà tôi từng gặp đấy, tiếp theo cứ sống thật vui vẻ đi nhé.]
Thật ra hệ thống không nói toạc ra.
Trước khi rời đi, tôi đã để lại cho Giang Quý Tinh mấy dự án.
Trong nguyên tác, anh không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào, dù xây dựng được đế chế thương mại, nhưng cũng khiến tính cách trở nên cực đoan.
Tôi chỉ hy vọng, nhờ vào sự giúp đỡ của tôi, anh sẽ đỡ vất vả hơn một chút.
Cũng mong rằng, khi anh nhớ lại đoạn đường tăm tối đáng sợ mình từng đi qua, trong tim anh, vẫn còn một góc mềm mại.
11
Ba năm sau.
Tôi đã hoàn thành chương trình tiến sĩ.
Đọc những cuốn sách mà ở thế giới nguyên bản chưa từng đọc, ngắm nhìn những cảnh tượng trước giờ chưa từng thấy qua.
Tất nhiên, cũng đã sờ không ít cơ bụng của người mẫu nam ngoại quốc.
Dù tôi chưa bao giờ công khai xuất hiện trên truyền thông ở nước ngoài, nhưng studio tôi thành lập đã nằm trong top đầu ngành.
Lần này trở về nước, tôi là một "ông chủ thần bí" quay về để mở rộng kinh doanh.
Hệ thống đặc biệt đến báo cáo tình hình với tôi.
[Mọi thứ trong nước đều ổn, nam nữ chính đã kết hôn. Phản diện Giang Quý Tinh thì, khi tỉnh khi điên, nhưng cũng không phát bệnh quá thường xuyên. Còn có chút hợp tác làm ăn với nam chính nữa cơ.
Mà cô cũng đâu thể ở nước ngoài cả đời, tôi tính rồi, hiện tại cốt truyện đã tương đối ổn định, khả năng cao sẽ không có biến động gì lớn đâu… Ấy ui, sao đột nhiên tối thui vậy? Vào đường hầm à?]
Không phải vào đường hầm.
Mà là tôi bị bắt cóc, còn bị trùm bao tải.
Tôi không hề công khai lịch trình? Sao vẫn bị bắt vậy?
Sau một trận xóc nảy trên đường, khi chiếc bao đầu bị kéo xuống, tôi lập tức nhận ra căn biệt thự trước mắt.
Chính là nơi tôi từng nuôi Giang Quý Tinh ngày trước.
Tôi ngồi trên ghế sofa, hai tay bị trói ra sau.
Tiếng bước chân từ cầu thang vang lên, trầm ổn vững vàng.
Nhịp tim tôi cũng theo đó mà tăng dần.
Khi người nọ bước xuống bậc thang cuối cùng, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giang Quý Tinh giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám đậm, lộ ra một đoạn cổ, lười nhác mà thời thượng chẳng khác gì đang trình diễn trên sàn catwalk.
Khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ non nớt, thêm vào đó là nét điềm tĩnh và khó đoán.
Tóc không che mắt, đôi mắt ấy vẫn đẹp như ngày nào.
Không hề nhìn ra, anh từng là một đứa trẻ tự kỷ, trốn trong vỏ kén.
“Vợ à.”
Ngay cả giọng nói cũng trở nên chín chắn.
Anh đứng trong ánh sáng, nghiêng đầu, mỉm cười nhàn nhạt.
Giọng nói có chút sung sướng.
“Cuối cùng cũng bắt được em rồi.”
Sau ba năm vắng bóng, bình luận hệ thống lại bắt đầu nhấp nháy:
[Aaaaa chính là mùi vị nam phụ bệnh chiếm hữu đây rồi! Vừa mở miệng đã thấy ẩm ướt rợn người!!]
[Đến rồi đến rồi, bên kia nam nữ chính vượt qua đủ khổ ải mới bên nhau, bên này thì cưỡng chế yêu phát động.]
[Mau bình bịch đi, bé cưng mất tích ba năm, chắc chắn đại phản diện nghẹn đến sắp nổ tung rồi!]
[Dù lúc đó nhiều người trách cô ấy bỏ đi không lời từ biệt, nhưng bản thân bé cưng đã là một bug, cô ấy chọn gì thì cũng chẳng ai can thiệp được, tóm lại là, nhanh nhanh vào chuyện chính đi!]
Hai tay tôi bị trói tay, chẳng có điểm tựa, đành dùng người đẩy nhẹ lên ghế sofa.
Tôi dùng giọng điệu thoải mái hỏi: “Giang Quý Tinh, anh làm gì vậy, ha ha ha.”
Giang Quý Tinh bước đến gần, dáng người cao lớn chắn trước mặt tôi.
Anh không nói lời nào, chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cười được một lúc, cuối cùng cười không nổi nữa.