Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
19.
Cuối cùng, nàng cũng không từ chối được nữa, bởi vì Tề Túc lập tức đồng ý thay nàng.
“Phu nhân thật là tâm địa bồ tát, cảm ơn phu nhân.” Hắn có lỗi với nàng như thế, nàng lại vẫn là thiện tâm, thương xót Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc ngồi ở trên giường, vẻ mặt không dám tưởng tượng: “Phu quân?” Như thế nào lại nghe lời ngọt ngào có kiếm của phu nhân như thế?
Tề Túc kiên nhẫn an ủi nàng: “Kiều Kiều nàng không biết, đây là phu nhân vì tốt cho nàng đó.” Trần thái y dù là y thuật hay là đối nhân xử thế đều là rất tốt, hắn đã nghe nói rồi.
Động tác của ta rất nhanh, ngay hôm sau đã mời được Trần thái y tới đây.
Lão nhân gia vuốt vuốt chòm râu, bắt mạch rồi nói: “Vị di nương này, là từ khi sinh ra đã mang bệnh, thân thể không tốt, cũng không phù hợp mang thai sinh con, nếu có may mắn mang thai thì cũng khó mà giữ được.”
Nói xong còn luôn trách cứ: “Chuyện như vậy, đại phu bình thường cũng khám ra, thật vất vả mới mang thai được, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Tề Túc kinh hãi, Tề Man lại càng nhào vào ngực Tề mẫu ấm ức khóc lóc.
“Con đã nói là một sợi lông cũng chưa chạm vào nàng, mà đại ca như thế nào cũng không chịu tin.”
“Giờ thì tốt rồi, vốn dĩ là gà không biết đẻ trứng, thế mà còn đổ lên đầu ta, còn nói chính mình biết y thuật, rõ ràng là muốn đổ oan cho ta!”
Ta yên lặng cảm thán ở trong lòng, Tề Man - thật đúng là đại sư tổng kết câu chuyện, làm chúng ta điên cuồng khen ngợi nàng.
Ta giả bộ không nhìn thấy gì cả: “Nếu đã như vậy, Nguyễn di nương phải điều trị cho tốt, chờ bồi dưỡng sức khỏe tốt hơn, lại bưng trà xin lỗi mẹ cùng với tiểu muội là được.”
Ta còn phải làm người hòa giải.
Lần này Tề Túc không nói chuyện thay nàng nữa.
Nguyễn Kiều Kiều dùng ánh mắt vô cùng thù hận mà nhìn ta.
Thật đúng là nằm trong dự kiến, nhưng mà bà đây không sợ gì đâu nhé!
Có một nói một, nàng có hận cũng nên hận Tề Man và Tề mẫu mới đúng, ta đây thứ nhất không muốn đoạt nam nhân với nàng, thứ hai còn quan tâm đến sức khỏe của nàng, thật đúng là không biết lòng người tốt.
20.
Mấy ngày Nguyễn Kiều Kiều bồi dưỡng sức khỏe, ta thấy Tề Túc cứ lúc rảnh rỗi lại đến chỗ ta.
Làm cái gì thế, ta chỉ là nghiêm túc duy trì một chút tình cảm phu thê thuận hòa ở ngoài mặt, hắn lại muốn liên tục đến chỗ ta quấy rối?
Hôm nay hắn lại tới.
Ta không để hắn vào nhà, còn hai mắt đẫm lệ mông lung mà khóc lóc kể lể: “A Túc, ngươi để yên cho ta ở một mình một khoảng thời gian đi, chuyện của ngươi và Nguyễn di nương…”
“Trong thời gian ngắn, ta vẫn không thể nào bỏ qua được.”
Thật là người đẹp không nói nên lời, dưa thối đã qua sử dụng còn tới đây hỏi ta có thích hay không.
Hơn nữa trên giường của bà đây còn có người.
Tề Túc nghe nói vậy, mất mát cô đơn rời đi.
Phu nhân đã nhiều lần từ chối hắn như vậy, hắn cũng biết muốn nàng tha thứ hắn từ đáy lòng cũng không dễ, nhưng giống như mẫu thân của hắn nói, hắn phải có con vợ cả mới được.
Kể cả sau này Kiều Kiều có thể mang thai, không có con vợ cả, chỉ sợ Trấn Quốc Công phủ sẽ không giúp Tề gia nữa.
Ta đóng cửa lại, nhẫn nại nhịn xuống mới không nôn ra.
Tề Túc nghĩ hay quá!
Trạch Ngọc đỡ lấy bả vai của ta, âm thanh nhỏ nhẹ: “Phu nhân.” Giọng nói ôn nhu lưu luyến, giống như ta là phu nhân của hắn.
Ta lại nghe ra hắn đang ghen, dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng: “Trạch Ngọc.” nhón chân, hôn hắn một cái.
Bổng nhiên, cánh tay hắn đang ôm ta lại ôm chặt hơn: “Phu nhân cứ ở trong phòng, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Hắn nghe thấy ngoài cửa có hơi thở của người tập võ.
Ta gật gật đầu, Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc không nhịn được, đã sai cún con theo đuôi của nàng tới giết ta.
Nữ chủ luôn luôn có hào quang của nữ chủ, tùy tiện cứu một lần đã có thể cứu được võ lâm cao thủ, cho nên ta cũng hơi bất an một chút: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng dể bị thương.”
Hắn lộ ra nụ cười hiếm hoi, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ta: “Phu nhân yên tâm.”
Khi Trạch Ngọc trở về, sắc mặt nhẹ nhàng, nhưng ta còn mơ hồ ngửi được mùi máu tươi.
“Không sao chứ.” Ta cảm thấy hắn rõ ràng đã cẩn thận xử lý qua. “Có bị thương không?”
Hắn nói: “Ta không có bị thương, là máu của người kia, chỉ là sợ khiến phu nhân sợ hãi.”
Ta đã nghĩ Trạch Ngọc rất lợi hại, nhưng không nghĩ hắn lợi hại như vậy.
“Người kia thế mà không chịu nổi một kích hay sao?”
Trạch Ngọc nói: “Luận về thân thủ đúng là cao thủ thật.” Nhưng nếu muốn gây hại đến phu nhân, thì dù có cao thủ hắn cũng không sợ.
Ý tứ chính là dù là cao thủ, nhưng mà hắn cũng rất trâu bò, cao thủ cũng không sợ?
Ta nâng khóe miệng cười tươi, không để ý mùi máu tươi hắn chưa rửa sạch, ôm cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Có ngươi ở đây, cái gì ta cũng không sợ.”
Mặt hắn lại đỏ.