Phu nhân vì sao lại thế - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

17.

Ta buông bình nước nóng trong tay, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Khoảng cách gần gũi, ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn hỗn loạn không theo quy luật.

“Phu nhân?” Hắn hỏi, ngữ khí nghi hoặc.

“Trạch Ngọc, ta có đẹp không?” Ta hơi nghiêng thân mình về phía trước, buộc hắn phải đối diện với ta.

Hắn vẫn cố gắng cúi đầu, nghĩ không rõ vì sao phu nhân lại như thế, ngoài miệng vẫn thật thà đáp lại: “Phu nhân rất đẹp.”

Ta xì một tiếng nhẹ, cười ra tiếng, trêu đùa hắn thật sự quá vui.

“Trạch Ngọc, ngươi là hộ vệ mà nhị ca tặng cho ta, cho nên ngươi phải nghe lời ta nói, đúng không?” Ta hỏi.

Hắn ngơ ngác gật đầu, trúc trắc giống như hình ảnh lạnh lùng ngày xưa không phải hắn. 

“Vậy người tối nay, ngủ cùng với ta được không?” Ta cười hỏi, ngữ điệu bình thường nhưng lại quyến rũ vô cùng.

Tay ta vuốt ve ngực của hắn, nói: “Ngươi bế ta lên giường được không?” Giọng nói hờn dỗi.

Không biết là có phải kinh hãi vì ta chủ động hay không, trong lúc nhất thời hắn cũng không dám động đậy, ánh sáng trong phòng rất nhẹ, tiếng hít thở của hai người chúng ta đều rõ ràng vô cùng.

Không khí ái muội tràn khắp phòng.

“Phu nhân.” Nếu phu nhân là bởi vì Tề Túc mà không vui, trong lòng buồn khổ, chỉ muốn dùng cách như vậy để mua vui, mặc dù về sau muốn giết hắn, hắn cũng tự nguyện. 

Hắn bỗng nhiên nắm lấy tay ta đang vuốt ve ngực hắn, bế ta lên, giọng nói khàn khàn hỏi ta: “Phu nhân sẽ không hối hận chứ?”

Rõ ràng đã bị ta trêu chọc đến mức không chịu nổi, trong mắt tất cả đều là dục sắc, lại vẫn hỏi ta một câu.

Ta giơ tay ôm lấy cổ hắn, ở bên tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi: “Không hối hận”

Phu nhân thật đúng là, quá chọc người, hắn làm sao có thể khắc chế được, trong lòng Trạch Ngọc cười khổ.

Ngoài cửa sổ gió lạnh xôn xao, trong phòng lại không ngừng phát ra những âm thanh ái muội, ấm áp, một đêm không ngủ.

Chỉ là ta không nghĩ tới, vốn là hứng khởi nhất thời, cuối cùng lại là mỗi đêm xuân đều hoan ái.

18.

Tề Túc đã gần hai tháng không gặp phu nhân, không ngờ tới khi gặp lại, khí sắc của nàng tốt hơn rất nhiều, sắc mặt hồng nhuận hơn, cơ thể cũng quyến rũ xinh đẹp hơn. 

Ta thấy Tề Túc ấp úng, đã biết là không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên, hắn mở miệng nói: “Phu nhân, hài tử của Kiều Kiều không thể giữ được, trước mắt trong phủ đã loạn hết lên rồi.”

Ngụ ý là bảo ta trở về chủ trì gia sự. 

Ta lại khiếp sợ vô cùng: “Hài tử không giữ được? Sao lại thế?” Ta giả vờ khiếp sợ.

“Kiều Kiều cãi nhau với Tề Man, trong lúc tranh chấp…” Câu nói kế tiếp Tề Túc cũng không nói. 

A, người xui xẻo này không phải là ta, lại trở thành em gái của hắn. 

“Mẫu thân che chở tiểu muội, nói là Kiều Kiều khơi mào thị phi trước.” Hắn thở dài, “Nhưng tính tình của Kiều Kiều là lương thiện, ta không tin nàng sẽ vô cớ gây rối.”

Cho nên mới ầm ĩ không chịu nổi đúng không.

Ta tiếp tục đứng nói chuyện không đau lưng: “Cũng thật là thiếu cẩn thận quá, đây là đứa nhỏ đích tôn của Tề gia đó.”

Nghe thấy sự tiếc hận trong giọng nói của ta, biểu cảm của Tề Túc càng trở nên đau thương.

“A Túc yên tâm, ta sẽ xử lý tốt việc ở biệt viện rồi sẽ trở về.” Trở về xem chó cắn chó nha!

Trở lại Tề Phủ, Tề Man ôm ta khóc lóc.

“Tẩu Tẩu, hồ ly tinh kia thật không phải là đồ tốt đẹp gì.”

“Muội không đụng vào nàng ta một ngón tay, nàng lại đổ tội là muội làm nàng mất đi hài tử, đó cũng là cháu trai của muội đó!” Nàng khóc hu hu.

Nguyễn Kiều Kiều nằm ở một bên cũng nước mắt lưng tròng, đầy mặt thể hiện thái độ sống không còn gì luyến tiếc.

Ta vẫn thể hiện “phẩm giá tốt đẹp” của hiền thê, an ủi nàng: “Tiểu muội là người có tính tình ngay thẳng, ngươi không cần so đo với nàng, hài tử sau này sẽ có.”

Lời này của ta khiến nàng tức giận.

“Ngươi dĩ nhiên không giận rồi, trong lòng ngươi nhất định là hận ta muốn chết!” Nguyễn Kiều Kiều hung tợn mà trừng mắt với ta.

Xi, thật sự không cần, bổn cô nương có mỹ nam trước mặt cần gì phải hạ mình mà thích xú nam.

Tề mẫu vốn là nhìn nàng không vừa mắt, thấy nàng nghiến răng nghiến lợi như vậy, lập tức nói: “Tịnh nhi có gì phải hận ngươi, nàng còn không đủ rộng lượng hay sao? Nếu không phải nhờ có nàng gật đầu, ngươi nghĩ là ngươi có thể vào được Tề gia hay sao?”

Tiểu tiện nhân này đúng là một con yêu tinh làm quấy nhiễu nhà cửa, lúc này mới được một tháng, khiến cho hai đứa nhỏ nhà mình anh em bất hòa, còn dám nói lời ác với chính thê,

Ta tiếp tục của người phúc ta nói: “Mẹ đừng giận, Nguyễn di nương chỉ là thương tâm quá mà thôi.”

“Con sẽ sai người vào cung mời thái y xem bệnh cho Nguyễn di nương, điều trị thân thể của nàng, hài tử sẽ vẫn có thể có, A Túc, mấy ngày này chàng ở bên cạnh chăm sóc nàng đi.” Thái y kia sẽ rửa sạch nỗi oan của Tề Man. 

Nguyễn Kiều Kiều vừa nghe ta nói, quả nhiên không chịu: “Ta không xem, ai biết ngươi muốn hại ta hay không! Bản thân biết y thuật.” Còn di nương nữa, nàng đi theo Tề Túc cũng không phải là vì làm di nương cho hắn.

Tê mẫu giận muốn ngất xỉu, có thể mời thái y tới xem bệnh, đây là đãi ngộ mà ngay cả nàng cũng không có được. 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo