Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21.
Bởi vì buổi tối nay hai chúng ta thiên lôi câu địa hỏa (9), nên lại xảy ra một vài chuyện khó miêu tả.
Cho nên ngày hôm sau khi Tề phủ loạn lên, ta vẫn còn mơ mơ hồ hồ không biết trời nam đất bắc như thế nào.
Tỉnh lại ta mới nhớ ra ta bị mê muội trong nam sắc, thế mà không hỏi Trạch Ngọc giết người xong ném đi đâu.
Kết quả là, sáng sớm vừa tỉnh lại Nguyễn Kiều Kiều thấy ở trong phòng một thi thể máu thịt lẫn lộn, bị dọa đến mức mất hồn mất vía, bị phát điên.
Điều này ta cũng có thể giải thích, tuy rằng cún con theo đuôi chỉ là cún con theo đuôi, nhưng dù gì thì cũng coi như một cái lốp xe dự phòng, lai chết chỉ vì để mình hết giận, đổi là ai cũng khó có thể tiếp thu ngay được.
“Đang êm đẹp sao lại xảy ra chuyện như vậy.” Ta giả vờ dáng vẻ sợ hãi, “Chẳng lẽ là A Túc bên ngoài có kẻ thù hay sao?”
Tề Túc hiển nhiên cũng là một kẻ mà cái gì cũng không biết.
Nguyễn Kiều Kiều lại oán hận nhìn ta: “Đây khẳng định là ngươi làm.
Thật không biết nói gì, nàng thật đúng là mặt lớn.
“Ngươi có chứng cứ gì nói bổn phu nhân làm.” Ta thể hiện dáng vẻ ôn nhu, “Từ khi ngươi nhập phủ tới nay, ta đã nhường nhịn ngươi rất nhiều, thế mà ngươi lại muốn vu hãm ta.”
Vốn là nàng muốn giết ta trước, làm sao, bà đây còn không được phản kháng sao, đúng là đã xấu còn xa.
Thấy sắc mặt của ta không tốt, Tề Túc ở một bên cũng dùng ánh mắt trách cứ Nguyễn Kiều Kiều.
Từ lần trước Nguyễn Kiều Kiều lừa hắn, tình cảm của hắn đối với nàng cũng không giống lúc trước.
“Ngươi, ngươi… cũng thật biết diễn kịch.” Nguyễn Kiều Kiều tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu Nguyễn di nương không có chứng chứ, vậy thì xử lý thích khách này trước đã.” Ta lạnh lùng nói, “Đem người ném đến bãi tha ma chôn là được, miễn cho người ngoài biết, còn tưởng Tề gia là đầm rồng hang hổ!”
Tề Túc liên tục gật đầu, đúng là cũng chỉ có biện pháp này, nếu tra rõ, mấy ngày sẽ khiến cho cả Tề phủ bất an.
Không nghĩ là Nguyễn Kiều Kiều vừa nghe mấy lời này lại kêu to: “Ôn Tịnh, ngươi là đồ đàn bà rắn rết.”
“Kia dù sao cũng là người, không phải là đồ vật, ngươi cứ như vậy ném người đến bãi tha ma sao?”
Nếu không thì sao, người đến giết ta, chẳng lẽ ta lập bia công đức cho hắn?
Không riêng có ta, mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng đều lộ ra biểu tình không biết nói gì.
“Ngươi xuất thân tốt, cho nên có thể tùy tiện quyết định vận mệnh của người khác hay sao?”
…Tất cả đều im lặng , nàng có phải là cảm thấy bản thân mình là đức phật có phật quang phổ chiếu?
22.
Tề Túc tức đỏ cả mặt.
Trước kia hắn rất thích Nguyễn Kiều Kiều vì cá tính của nàng không giống với các quý nữ trong kinh thành, cho rằng tư tưởng của nàng độc đáo thú vị.
Nhưng đến hiện tại, hắn chỉ cảm thấy mất mặt.
“Một thích khách đến ám sát người trong Tề phủ, không ném đến bãi tha ma, chẳng lẽ chúng ta phải làm lễ tang cho hắn hay sao?” Tề Túc lạnh lùng nói.
“A Túc?” Nguyễn Kiều Kiều vẻ mặt không thể tin nổi.
Nước mắt nàng trong khoảnh khắc chảy xuống: “A Túc, chàng bị nữ nhân kia lừa rồi, người là do nàng giết.”
Sau đó giận dữ nói với ta: “Ta nói cho ngươi nghe này Ôn Tịnh, xuất thân của ngươi là từ Trấn Quốc Công Phủ thì sao, cha ta còn là Hiển Vương đương triều đấy, trong Tề gia này, rõ ràng là thân phận của ta cao hơn ngươi!”
Wow, ta đây sợ quá nha!
“Ta nói cho ngươi hay, ngươi cần phải an táng tốt cho hắn!” Nguyễn Kiều Kiều giống như là cho rằng nói vậy ta sẽ sợ.
Mắt ta lộ ra vẻ châm biếm: “Nguyễn di nương, không nói đến hiện giờ ngươi là di nương, còn ta là chính thê.”
Nguyễn Kiều Kiều thật sự là con gái của Hiển Vương, nhưng chỉ là nợ phong lưu của Hiển Vương mà thôi.
“Nếu tính thân phận, mẫu thân của ta là trưởng công chúa cùng một mẹ đẻ ra với đương kim bệ hạ, ngươi lại là cái thứ gì?”
Thấy ta thật sự tức giận, Tề Túc ở bên cạnh vội vàng khuyên giải: “Phu nhân chớ giận dữ, là Kiều Kiều ăn nói không lựa lời.” Hắn tuy đã sớm biết thân phận của Kiều Kiều không bình thường, nhưng cũng không nghĩ nàng dám dùng thân phận này để so với phu nhân. Ta hiếm khi giận dỗi với hắn: “Việc này ta mặc kệ, chàng tự mình giải quyết đi!”
Nói xong ta xoay người rời đi.
23.
Vừa mới hôm trước Nguyễn Kiều Kiều khoe cha nàng với ta, ngày hôm sau Hiển Vương đã lật xe.
Vị Vương gia nhàn tản không quan tâm tới chính sự trong lời đồn bị Nhị hoàng tử điều tra ra là buôn lậu muối, còn buôn bán với man di vùng biên cảnh, không chỉ nuôi quân đội riêng, còn chế tạo vũ khí, toàn bộ đều giấu ở ngoài kinh thành.
Đương kim bệ hạ vồn là một người rất đa nghi lại tự phụ, cho nên sau khi biết đệ đệ mà mình đã tín nhiệm nhiều năm làm ra chuyện như thế này, giận không chịu nổi, đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Đại thần trong triều đã loạn hết cả lên, chỉ đành phải để cho nhị hoàng tử vừa có năng lực nhất lại có bối cảnh nhất tạm thời giám quốc.
Nghe được tin tức này, ta chỉ chút nữa đã vui đến ngất xỉu.