Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Ta cảm thấy không thể hiểu được.
Ở trong phòng ẩn tàng hồi lâu, xem toàn bộ câu chuyện rồi, lúc này Trạch Ngọc mới đi ra: “Tề cô nương chắc là cho rằng phu nhân nói Nguyễn Kiều Kiều là trong quân… làm loại chuyện này.”
Trạch Ngọc có công phu vô cùng tốt, cho nên cha ta để hắn ở bên người bảo vệ ta, ngày thường chỉ cần ẩn mình thật tốt là được.
Ta nháy mắt hiểu rõ.
Còn có cách giải thích ly kỳ như vậy? Ta thật sự không có ý châm ngòi ly gián đâu, chỉ là Tề Man tự mình hiểu lầm.
Nhưng mà ta thấy hắn ngượng ngùng nói ra cái từ kia, đột nhiên nổi lên tâm tư muốn đùa giỡn.
“Làm chuyện gì?” Ta giả bộ là không hiểu, tò mò hỏi, “Ngươi nói cẩn thận ta nghe xem.”
Cả khuôn mặt lạnh lùng của Trạch Ngọc trở nên đỏ bừng, phu nhân thân phận cao quý, lại có tính tình thanh cao mà nhu nhược, làm sao hắn có thể nói loại lời nói làm bẩn lỗ tai của nàng.
Nửa ngày sau hắn vẫn không nói ra được từ nào.
“Phu nhân tha tội.” Hắn quỳ một gối xuống đất thỉnh tội.
Đây là tư thế tiêu chuẩn khi cầu hôn đó, trong lòng ta nghĩ, nhưng trên mặt vẫn ôn nhu như cũ, thông tình đạt lý.
“Vậy phạt ngươi đọc truyện tranh cho ta nghe đi.” Ta tìm trong chỗ vừa mới giấu truyện tranh, đưa cho hắn, “Lúc nãy ta mới đọc đến trang mười ba.”
Trạch Ngọc thấy ta không hỏi tiếp mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhận truyện tranh, giở đến trang mười ba.
“Trịnh cô nương lôi kéo góc áo của Lưu hộ vệ, nói…” Câu nói tiếp theo hắn không thể đọc được nữa, “Phu nhân.”
Cuốn truyện tranh này có tên là “Xuân khuê đề”,(5) nói về chuyện của một tiểu thư thương hộ với hộ vệ nhà nàng, văn phong vô cùng hương diễm, trang thứ mười ba là lúc hai người đang tâm sự với nhau, còn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Ta quay đầu lại mỉm cười: “Làm sao thế?” Ta đã lường trước hắn không đọc nổi nữa.
Hắn còn đỏ mặt hơn, thầm nghĩ đây đâu phải là truyện tranh, miêu tả như vậy cũng quá là “bạo” đi, “Phu nhân lấy sai truyện rồi.”
Cả người Trạch Ngọc giống như muốn bốc khói, khuôn mặt ngày thường lạnh lùng trở nên mất tự nhiên.
Trong lòng ta cười trộm, nhưng cũng biết chừng mực, vội vàng nói: “Ồ, đúng là lấy sai rồi.”
12.
Đưa cuốn truyện tranh mới cho hắn, ta lại hỏi: “Ngày thường, ngươi đều ẩn mình ở loanh quanh đây sao?”
Hắn trả lời: “Ở trên cây trong viện của phu nhân, hoặc là trên nóc nhà phòng của phu nhân, những cái cây trong hoa viên, ở đâu cũng có thể.” Có rất nhiều nơi hắn có thể ẩn mình, chỉ cần không bị phát hiện ra hơi thở, sẽ có rất ít người chú ý đến hắn.
“Như vậy, lúc nào ngươi cũng có thể nhìn thấy ta sao?” Ta tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, đều vì an toàn của phu nhân.” Hắn nhanh chóng trả lời
“Vậy nếu là lúc ta thoát y khi đi ngủ, hoặc là lúc ta đi tắm thì sao?” Sắc mặt của ta vẫn bình thường, “Ngươi cũng có thể thấy sao?”
Trạch Ngọc lập tức lắc đầu: “Thuộc hạ không dám!” Hắn làm sao dám khinh nhờn phu nhân.
“Phu nhân là một đóa hoa cao quý, không phải là người ti tiện như thuộc hạ có thể mơ ước.”
Sợ ta không tin, hắn lại giải thích một lần nữa.
Ta cười khúc khích, rất thích khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của hắn bị đánh vỡ.
Nhưng trong lòng hơi giận, nói: “Vậy phạt ngươi buổi tối đọc truyện tranh cho ta đi!”
Hắn có chút hoảng hốt mà ngẩng đầu: “Phu nhân?”
“Buổi tối ngươi đọc truyện cho ta nghe, dỗ ta ngủ.” Ta nói, “Dù sao ngươi lại không có ý tưởng không an phận với ta.”
Tuy rằng hắn không có loại ý tưởng này, nhưng không có nghĩa là ta không có ý tưởng gì với hắn.
Rõ ràng là ta không thể phó thác cả đời cho một người như Tề Túc, nhưng hôm nay Trấn Quốc Công phủ cần phải khiêm tốn, không thể để hôn sự của ta ảnh hưởng được, càng không thể đánh cuộc với ngôi vị hoàng đế của biểu ca.
Cho nên, ta vẫn phải trở lại Tề gia, vẫn phải nhẫn nại đến lúc biểu ca nắm quyền.
Nhưng nếu bảo ta phải sinh hoạt vợ chồng với Tề Túc, ta làm sao chịu được.
Công phu của Trạch Ngọc rất tốt, có thể bảo hộ ta, bề ngoài lại đẹp, lại có thể khiến ta vui vẻ. Tề Túc dám làm mùng một, Ôn Tịnh ta đây vì sao lại không dám làm mười lăm? (6)
Trạch Ngọc dĩ nhiên là không biết suy nghĩ trong lòng ta, sau khi nghe ta nói, mặt hắn đã đỏ lên rồi nhưng cũng vẫn trang nghiêm như trước
Hắn như cũ gật đầu: “Thuộc hạ biết rồi.”
Kể từ hôm đó, ta đều là nghe giọng đọc khàn khàn của hắn để đi vào giấc ngủ.
______
(5) Xuân khuê đề: Những chuyện trong khuê phòng (đây là một loại sách khiến người đỏ mặt ấy)