Phu nhân vì sao lại thế - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

15.

Ngày thứ hai sau khi ta cùng Tề Túc hồi phủ, mẹ chồng ta “tỉnh dần.”

Nàng kéo tay của ta, dáng vẻ vô cùng luyến tiếc. Ta vì vậy cũng giả phiền muộn muốn chết.

“Nếu A Túc đã nói thẳng với con như vậy, muốn sống thật tốt, ta cũng không thể không tha thứ cho hắn.” Ta nói.

Tề mẫu thấy ta tự nguyện nhượng bộ, nàng lại có thể bế cháu nội, sắc mặt lại càng tốt hơn. 

“Chỉ là, trong lòng con vẫn không qua được.”

“Đến lúc đó bảo Nguyễn cô nương kính trà, sau đó ta đến biệt viện tĩnh dưỡng sức khỏe thôi.” Ta bày ra dáng vẻ ngực đau vô cùng.

Tề Man vừa nghe xong lời này, là người thứ nhất không vui: “Tẩu tẩu sao lại có thể đồng ý, loại nữ tử như vậy vào cửa…”

“A Túc nói với ta, để xảy ra chuyện như vậy, sau này hắn chỉ sợ cũng không có tương lai trong quân đội nữa.” Ta dứt khoát, “Tề gia sau này, chỉ có thể trông cậy vào nhị đệ.”

Tề mẫu khó thở, làm sao nàng cũng không thể tưởng tượng được, Tề Túc lại đưa ra lựa chọn như vậy. 

“Cha ta ở trong triều cũng có thể quan tâm đến nhị đệ.” Vẽ bánh vẽ vẫn nên vẽ ra chỗ tốt.

Cho nên, một khi đã như vậy, hài tử trong bụng Nguyễn cô nương nhất định phải sinh ra.”

Ta bình tĩnh nói xong những điều đó, còn nói thêm: “Nhưng ta không thích Nguyễn cô nương. Sức khoẻ của ta cũng không được tốt lắm, cho nên trước khi Nguyễn cô nương sinh con vẫn là nên đi biệt viện tĩnh dưỡng thôi.”

Tề Túc nghe xong quyết định của ta, nói: “Sao lại có thể như thế?” Nếu người khác nghe xong, còn không biết sẽ nghị luận như thế nào nữa.

Sao lại không thể? Ngốc ở trong phủ chẳng phải bị hai người làm cho ta buồn nôn hay sao?

Tề mẫu cũng nói: “Cũng có thể tĩnh dưỡng trong phủ, biệt viện hẻo lánh, chỉ sợ chăm sóc không được chu toàn.”

Ta cự tuyệt nói: “Mẹ, con chỉ là muốn đi giải sầu thôi.”

Trong truyện gốc, thân thể nữ chủ không tốt, không dễ mang thai sinh con, cho nên cái thai lần này của Nguyễn Kiều Kiều là thai chết.

Nhỡ may lúc đó lại đổ oan cho ta, có phải khóc không ra nước mắt không?

Thấy ta kiên trì như vậy, Tề mẫu chỉ có thể thở dài đồng ý. 

16.

Ta được như ý muốn, sống tại biệt viện ở ngoài thành, một chốc đã được hơn một tháng.

Trong suốt một tháng này, cũng chỉ có Tề Man đến thăm ta, tất cả đều là tố cáo với ta Nguyễn Kiều Kiều có dáng vẻ kệch cỡm như thế nào. 

Đại khái là, nàng không quen nhìn Nguyễn Kiều Kiều ỷ vào việc mang thai mà ở trong phủ đóng vai đại tiểu thư, chống đối mẫu thân của nàng, làm việc lỗ mãng không ra thể thống gì.

Nhưng nữ chủ vốn là như thế, lớn lên ở nông thôn, lại học y, cho nên tính cách khác biệt rất nhiều so với các quý nữ ở kinh đô.

Hóa ra trước kia là do cứu Tề Mẫu khiến cho Tề gia từ trên xuống dưới thay đổi cái nhìn, đến bây giờ tình hình lại khác.

Ta theo lệ thường trấn an nàng vài câu rồi tiễn nàng rời đi. 

“Phu nhân không giận sao?” Trạch Ngọc chờ nàng đi rồi, hỏi ta.

“Vì sao ta phải giận?” Ta hỏi lại, ta ở đây ăn no chờ chết, chờ cha ta và biểu ca ổn định đại thế, đến lúc đó có thể hòa ly với Tề Túc, vì sao mà không làm?

Trạch Ngọc giống như sợ ta không vui, tiếp tục nói: “Ta đọc truyện tranh cho phu nhân nghe có được không?” 

“Được, vậy ngươi đọc cho ta nghe “Xuân Khuê Đề” đi!” Hắn đọc truyện tranh cho ta nghe suốt một tháng, nhưng lại không chịu đọc cuốn này. 

Ban đầu ta vốn chỉ là muốn trêu hắn, không nghĩ tới hắn lại đồng ý ngay: “Chỉ cần phu nhân vui là được.”

Chỉ là càng đọc, mặt lại càng đỏ, cuối cùng đỏ hết cả tai, mới dừng lại. 

Ta dùng tay chống khuôn mặt, rất hứng thú nghe. 

“Trịnh cô nương mặt đầy xuân sắc, cười như không cười…” Đọc đến đây, hắn vô tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại thấy phu nhân đang nhìn chằm chằm bản thân mình.

Trạch Ngọc vẫn luôn biết là phu nhân xinh đẹp, nhưng lúc này giờ phút này, hắn mới cảm thấy trong sách này dù có miêu tả mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ thế nào, đều không bằng một chút của phu nhân. 

Ta cười nhẹ: “Nhìn ta làm gì?”

Hắn lập tức cúi đầu, nói chuyện cũng không rõ ràng: “Thuộc hạ mạo phạm.”

Thật đúng là đồ ngốc, ta nghĩ trong lòng.

“Lại không nhìn ta nữa sao?” Ngữ điệu của ta vẫn giữ nguyên. “Chẳng lẽ bổn phu nhân xấu quá?”

“Không phải, phu nhân… đẹp vô cùng” Hắn dùng một chút, âm thanh cũng không nói nên lời.

Đồ ngốc khen ngợi, nghe thật êm tai, ý cười của ta tăng lên vài phần: “Vậy ngươi vì sao không nhìn ta?”

 

“Thuộc hạ không dám” Hắn lại cúi đầu càng sâu.

_______

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo