Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7.
Sắc mặt Lâm Yên tối sầm lại trong giây lát, nước mắt ngay lập tức rơi lã chã – không hổ là diễn viên chuyên nghiệp.
Lúc này đến lượt tôi hoảng hốt:
“Cô… Cô cô… Cô ăn trộm nấm đó hả?”
Lâm Yên ấm ức nhìn tôi:
“Sao lại thế được ạ… Chị Sở, chị đừng trách em… Tại em vụng về quá, không giúp được gì cho chị…”
Nói thì nghe có vẻ “trà xanh”, nhưng đúng là đẹp thật. Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ấy, dù đã ở quê mấy ngày trời mà vẫn chẳng tiều tụy đi chút nào. Thêm cả đôi mắt ngân ngấn lệ, trông chẳng khác gì búp bê sứ mong manh, khóc lên một cái là khiến người ta muốn giơ cờ trắng. Không trách sao người ta lại gọi cô ta là “con gái quốc dân”.
Giọng nói mềm mại lại vang lên bên tai:
“Chị ơi, đừng giận em mà~ Em không biết thật đó…”
Tôi nén hết bực dọc trong lòng, kiên nhẫn dạy cô ta cách phân biệt các loại nấm ăn được. Cô nàng thì tung tăng chạy quanh hái nấm như một đứa trẻ.
Phân cảnh quay của chúng tôi rất nhanh đã kết thúc, nhưng Lâm Yên lại nũng nịu: Cô ta chưa học xong, đòi ở lại với tôi thêm nửa tiếng nữa.
Nửa tiếng trôi qua, tôi bảo cô ta quay về để chuẩn bị nấu ăn. Lúc nhìn quanh một vòng chẳng thấy bóng dáng ai, tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ. Lớn tướng rồi chẳng lẽ còn lạc đường? Tôi gọi điện cho Lâm Yên nhưng chỉ toàn tiếng: “Tút… Tút… Máy bận.”
Tôi lớn lên ở vùng này, cây cối trong rừng, tôi thuộc như lòng bàn tay. Mặc dù mấy năm qua nó đã thay đổi nhiều, nhưng phương hướng vẫn không sai được.
Sớm biết thế đã không để cô ta đi một mình rồi.
Khu rừng này thực ra không lớn, là đất riêng của vài hộ dân trong vùng, đi theo một hướng chỉ vài phút là ra tới đường. Nhưng vì cây cối rậm rạp nên nếu không quen thì rất dễ đi vòng vòng rồi lạc.
Tôi đi một vòng quanh rừng, trong lòng đã chuyển từ lo lắng sang hoảng hốt. Nếu còn đi tiếp nữa là bắt đầu vào khu vực sâu… Đến khi cảm giác đau nhói ở chân truyền tới, lúc cúi xuống, tôi mới thấy cổ chân đã bị giày cọ cho rách toạc.
Tôi bất lực chạy về điểm tập kết, thông báo với mọi người:
“Không thấy Lâm Yên đâu cả!”
Mọi người ngay lập tức hoảng loạn. Nhưng bất ngờ nhất là đạo diễn, ngoài mặt thì căng thẳng, nhưng lại lặng lẽ ra hiệu cho tổ máy bật máy quay trở lại.
Tôi xông tới chất vấn:
“Bây giờ vẫn quay gì nữa? Người mất tích rồi, ông không lo sao?”
Đạo diễn kéo tôi ra chỗ khác, mặt tỉnh bơ như không:
“Tập này có drama mà. Có drama thì khán giả mới xem chứ.”
Tôi không thèm đôi co. Lúc này, việc quan trọng nhất là tìm được Lâm Yên.
Thấy mọi người đều tỏa vào rừng tìm kiếm, tôi cũng định đi thì bất ngờ cánh tay bị ai đó kéo lại.
Tôi quay đầu, đối diện là gương mặt lạnh lùng của Giang Hoài.
Tôi lập tức cảnh giác:
“Anh định làm gì?”
“Chân bị trầy mà còn muốn đi tìm người à? Đến tuổi này rồi còn không biết tự chăm sóc mình sao?”
Tôi thoáng sửng sốt. Sao anh ấy biết được? Nếu không phải do chân đau, đến chính tôi còn chưa để ý thấy nữa là…
Tôi nghẹn lời:
“Không… Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà…”
Chưa kịp nói hết câu, Giang Hoài đã bế bổng tôi lên, đi thẳng tới nhà nghỉ!
Khoan đã… Anh ấy quên là còn camera đang quay sao?
8.
Tôi theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh ấy, nhưng vẫn không nhịn được kêu “a” một tiếng.
Giang Hoài vẻ mặt trêu chọc:
“Không muốn để người ta tưởng chúng ta đang công khai tình cảm thì tốt nhất là im lặng một chút đi.”
Tôi nhíu chặt mày, thật sự không hiểu nổi, một người lắm trò thế này, sao lại có nhiều fan u mê gọi là “anh nhà lạnh lùng” được chứ?
Đạo diễn liếc mắt nhìn về phía chúng tôi, vừa định tranh thủ quay lấy cảnh hot, nhưng… Lại phát hiện cặp đôi này hình như bị ghép sai rồi thì phải?
Tôi được đặt xuống ghế sofa ở sảnh khách sạn, Giang Hoài lôi từ người ra hai miếng băng cá nhân, quỳ một gối trước mặt tôi, dùng một tay nâng chân tôi lên.
Tôi giật mình rụt chân lại ngay:
“Không được không được! Em tự làm được mà, sao có thể để Giang ảnh đế dán băng cá nhân cho em chứ?”
Giang Hoài bật cười hai tiếng:
“Hừ… Thế lúc em tè dầm trên giường nhà anh, bắt anh nhận tội thay thì sao? Lúc em bảo anh là con gái thì không nên đi mua dưa hấu, anh đã chạy cả mấy cây số, cuối cùng em chỉ chừa lại cho anh mỗi mẩu vỏ là sao? Còn phá hỏng con Ultraman của anh xong lại chạy đi mách mẹ anh nữa là sao?”
Tôi cười xòa, vỗ nhẹ đầu anh ấy:
“Ái chà~ Hồi đó còn nhỏ mà! Ảnh đế Giang đừng chấp nhặt nữa nha~”
Giang Hoài dán băng cá nhân cho tôi rất gọn gàng, vừa xong là tôi liền chuẩn bị chuồn:
“Cảm ơn nha~ Mọi người mau đi tìm Lâm Yên đi, dù sao anh cũng lớn lên ở đây, quen địa hình, nhờ anh đó!”
Tôi vừa định chạy thì lại bị Giang Hoài kéo tay lại lần nữa.
Tôi nghi hoặc quay đầu thì thấy… Mặt anh ấy đỏ bừng, cúi gằm xuống, hai tai cũng đỏ như bị luộc chín.
Giang Hoài khẽ nói, giọng điệu mang theo chút vẻ khẩn cầu:
“Cái đó… Em có thể đừng thân thiết với Thẩm Lăng An như thế không?”
Tôi nhíu mày:
“Hả?”
“Khụ khụ… Không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ lung tung… Chỉ là anh thấy người đó có nhân phẩm không ổn, vừa giả tạo vừa không có thực lực, em đừng chơi với loại người như vậy. Chẳng phải IQ của em vốn cũng chẳng cao cho lắm sao?”
Tôi phì cười thành tiếng, trời ơi, cái giọng điệu này… Sao nghe cứ như một cô vợ nhỏ đang ghen vậy?
Tôi nhịn cười:
“Ừm, biết rồi~ Vậy mọi người đi tìm Lâm Yên đi, tìm được nhớ báo em nhé?”
Giang Hoài gật đầu, tai vẫn chưa hết đỏ.
Cứu với, sao mà đáng yêu quá đi mất π_π!
Tôi quay lại phòng khách sạn, nằm sấp trên giường lướt hot search, Lâm Yên đến giờ vẫn chưa được tìm thấy, fan trên mạng đã chửi ầm trời.
Tôi khẽ nhíu mày… Giang Hoài cũng như tôi, rất quen với địa hình nơi này. Chính vì có anh ấy đi tìm, tôi mới hoàn toàn yên tâm quay về nghỉ ngơi. Nhưng sao giờ vẫn chưa thấy?
Trong lòng tôi chợt dâng lên một nỗi bất an, lập tức bấm số gọi cho Giang Hoài:
“Giang Hoài, anh còn nhớ phía Tây khu rừng có một đoạn không có rào chắn không? Nơi đó cây mọc dày đặc, trẻ con ở gần đây thỉnh thoảng bị lăn xuống đó đấy.”
Giang Hoài lập tức hiểu ra:
“Anh biết rồi, anh đi xem ngay.”
Hồi nhỏ, khu đó là nơi nguy hiểm nhất. Chỉ cần lạc hướng một chút, trượt chân là có thể lăn xuống dốc. Dốc không cao lắm, không đến mức chết người, nhưng gãy xương thì dễ như chơi.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi vốn nghĩ Lâm Yên lớn như vậy rồi, chắc sẽ không bất cẩn đến mức lăn từ chỗ đó xuống. Nhưng sự thật đã chứng minh… Tôi đánh giá cô ta quá cao rồi.
Lâm Yên bị chấn thương não nhẹ, đã được đưa vào bệnh viện. Mà chút tiếng tốt hiếm hoi tôi vừa gầy dựng lại được… Trong một đêm đã bị bôi đen sạch sành sanh.
[Cứu với, đau lòng quá, bảo bối Yên Yên của tôi~ Chị đến muộn thì mau cút đi cho lẹ đi!]
[Đạo diễn chẳng có chút biện pháp bảo hộ nào, không nghĩ đến sự an toàn của nghệ sĩ à?]
[Lúc đầu còn thấy có cảm tình với Sở Đường, không lẽ là cô ta cố ý đẩy người ta xuống sao?]