Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
[Chị gái bên trên nói đúng đấy, chắc chắn là cố ý! Làm gì có ai tự lăn xuống được chứ?]
[Nếu thật sự là Yên Yên tự ngã xuống, tôi đứng lộn ngược ăn phân luôn!]
Tôi khẽ thở dài một hơi, hỏi thăm tình hình từ đạo diễn rồi lập tức lên đường đến bệnh viện.
Thông tin về bệnh viện được giữ kín, phía chương trình chỉ thông báo rằng đã đưa đến nơi điều trị, vị trí cụ thể vẫn chưa bị lộ ra.
Nhưng khi đến nơi, cả đoàn chương trình đều đã vây kín trước cửa phòng bệnh VIP rồi.
Vừa thấy tôi đến, mọi ánh mắt đều mang theo sự tức giận nặng nề.
Lâm Yên vẫn còn nằm trên giường bệnh, chưa tỉnh lại.
Cứ như thể chuyện cô ta lăn từ sườn dốc xuống hoàn toàn là lỗi của tôi vậy. Trong khoảnh khắc, mọi mũi dùi đều chĩa thẳng về phía tôi.
Trợ lý nhỏ của Lâm Yên vừa thấy tôi thì lập tức mất khống chế cảm xúc, định lao lên:
"Chị Yên đối xử với ai cũng tốt như nhau, chị với chị ấy có thù gì mà phải làm vậy? Có phải chính chị đẩy chị ấy xuống không?"
Tiểu Nặc lập tức chắn trước mặt tôi, ngăn cản trợ lý kia:
"Làm ơn bình tĩnh một chút. Nếu cô không tin đây chỉ là tai nạn, vậy hãy liên hệ nhân viên có thẩm quyền, làm theo trình tự pháp luật. Đừng đứng đây la lối vu vạ."
Trợ lý của Lâm Yên dù biết lý lẽ không thuyết phục nhưng vẫn gân cổ lên quát lại:
"Thế lẽ nào chị Yên ngốc đến nỗi không nhìn thấy dốc mà tự ngã xuống à?"
Không khí bỗng chốc đông cứng.
Lỡ như… Cô ta thật sự ngốc đến mức đó thì sao?
Những người hóng chuyện xung quanh nín cười đến mức run người, còn trợ lý cũng ý thức được mình vừa tự vả vào mặt. Câu nói đó chẳng phải đang bôi đen chính chủ của mình sao?
Lúc này, Giang Hoài bước lên, đứng chắn trước tôi:
"Tôi sẽ thay Sở Đường làm rõ toàn bộ quá trình sự việc. Trước khi có kết luận chính thức, mong cô hãy giữ miệng, đừng có ngậm máu phun người."
Giang Hoài vốn dĩ đã có mặt lạnh bẩm sinh, bình thường không nói gì thì đúng chuẩn khí chất đại thần lạnh lùng, nhưng một khi đã nghiêm mặt thì đúng là khiến người khác không dám thở mạnh.
"Mau lại đây! Lâm Yên tỉnh rồi!"
Có người hô lên.
Mọi người đồng loạt chen vào phòng bệnh, còn Giang Hoài thì kéo cổ tay tôi, dắt tôi rời khỏi đó. Giọng điệu anh ấy vẫn lạnh nhạt:
"Chân em còn chưa khỏi hẳn, chạy đến đây làm gì?"
Tôi chẳng để tâm, phẩy tay:
"Không đến là vết thương tự khỏi luôn rồi."
Giang Hoài đưa tay chọc vào trán tôi:
"Chỉ có em là tim to gan lớn, đúng là đồ heo ngốc."
Tôi hếch mũi kiêu ngạo:
"Thế vừa nãy anh nói sẽ làm rõ toàn bộ chuyện này là vì sao? Tự dưng lại giúp em làm gì?"
Giang Hoài gãi mũi:
"Anh chỉ ngứa mắt mấy người kia thôi, mà nhìn em ngốc thế, lỡ bọn họ nói gì rồi em lỡ mồm thừa nhận thật thì sao?"
"Anh tin em vô điều kiện thế, với tư cách là “chủ nhân” của anh, em thấy cảm động quá đi mất~"
Tôi cố nhịn cười, còn giả vờ lau nước mắt một cách khoa trương.
"Nhìn cái bản mặt đần độn kia của em thì ai mà tin được em có tâm cơ hãm hại người khác chứ…"
Bỗng một giọng nói vang lên từ bên cạnh:
"Chị ơi."