Quay Lén - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

10.

Tôi và Giang Hoài đồng loạt quay đầu lại, quả nhiên là Thẩm Lăng An.

“Chị không sao chứ? Em thấy chân chị bị trầy rồi.”

Ồ, không ngờ cậu nhóc này cũng khá tinh ý đấy, tôi khẽ nở một nụ cười hài lòng.

“Ôi dào, không sao đâu mà.”

“Phải rồi, anh đã dán băng cá nhân cho em từ sớm rồi còn gì.” 

Giang Hoài đột nhiên chen vào một câu.

Tôi ngơ ngác quay sang nhìn anh ấy, vừa hay bắt gặp ánh mắt đắc ý kia.

Thẩm Lăng An cười gượng: 

“Vẫn là anh Giang chu đáo.”

Giang Hoài chẳng hề khiêm tốn: 

“Tất nhiên rồi, tôi với Sở Đường là bạn thời thuở bé lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã vậy rồi, thân quen lắm, đúng không?”

Vừa nói, anh ấy vừa nhìn tôi mà cố tình nhấn mạnh, điệu bộ không khác gì một “nam trà xanh” chính hiệu.

Đúng lúc này, Tiểu Nặc chạy ra từ phòng bệnh, thấy cảnh tượng “chiến trường tu la” này, rõ ràng có lời muốn nói mà vẫn cố nuốt lại.

“Có chuyện gì vậy?” 

Tôi hỏi.

“Ờ… Đường Đường, Lâm Yên bảo muốn gặp em một lát, chị cũng không rõ lại muốn giở trò gì nữa.” 

Tiểu Nặc phồng má, bực tức nói.

Cả ba chúng tôi lần lượt bước vào phòng, liền thấy Lâm Yên tươi cười niềm nở:

“Chị Đường Đường, thật xin lỗi, làm mọi người lo lắng lâu như vậy.”

Trong lòng tôi thì đã lén đảo mắt cả trăm lần, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như nước: 

“Không sao, cô không sao là tốt rồi.”

Trợ lý của Lâm Yên lại không thể ngồi yên được nữa: 

“Chị Lâm! Chị định cứ thế mà bỏ qua cho chị ấy à?”

Giọng cô trợ lý không lớn không nhỏ, nhưng đủ để tất cả mọi người trong phòng nghe rõ mồn một.

Gương mặt Lâm Yên cũng hơi cứng lại, cô ta chỉ biết cười gượng đáp: 

“Tôi tự ngã mà, liên quan gì đến chị Đường Đường chứ?”

Nếu Lâm Yên mà biết mười phút trước trợ lý cô ta đã nói gì, chắc còn muốn độn thổ cho đỡ xấu hổ.

Mà tất cả những chuyện này lại bị đạo diễn chuyên “ăn dưa” quay lại hết, khiến độ nóng trên mạng lại bùng lên lần nữa. Những cư dân mạng trước đó còn khăng khăng là tôi đẩy người, nay đều bị tát một cái trời giáng.

[Ông anh nói sẽ ăn phân đâu rồi nhỉ? Là đàn ông thì quay clip đi!]

[Không ngờ nhà mấy người lại ngốc đến độ tự ngã thật đấy, trí tuệ của fan cũng chẳng cao hơn là bao.]

[Tôi chỉ là người qua đường thôi, nhưng phen này đúng là Sở Đường thắng lớn rồi.]

Buổi quay hình sau đó tiếp tục diễn ra, Lâm Yên thì được đối đãi đặc biệt hết mức, còn tôi nhờ vào vốn kinh nghiệm làm việc nhà phong phú mà được dân mạng khen ngợi hết lời. Trong một nhiệm vụ, tôi và Giang Hoài giành hạng nhất, phần thưởng là được chơi ở công viên giải trí được bao trọn gói vào cuối tuần.

Tôi âm thầm cảm thán, lần này tổ đạo diễn đúng là “chịu chi” thật, vì hai chúng tôi mà bao nguyên công viên.

Mà họ còn cam đoan không quay lén nữa, dù sao couple chính thức của chương trình vẫn là Giang Hoài với Lâm Yên cơ mà.

Cuối tuần, tôi đặc biệt diện một chiếc váy hoa nhỏ, xõa tóc, ăn mừng ngày không phải lao động.

Trùng hợp thay, hôm nay Giang Hoài cũng ăn mặc rất chỉnh tề, hai người bọn tôi chẳng giống đi chơi công viên mà nhìn y như chuẩn bị lên sàn catwalk vậy.

“Hiếm thấy thật đấy, lớn bằng ngần này tuổi rồi anh mới biết em còn có váy mà mặc nữa cơ.” 

Giang Hoài liếc nhìn tôi, buông một câu trêu chọc.

Tôi lườm anh ấy một cái – mỗi năm, lúc biểu diễn văn nghệ ở tiểu học, chẳng phải tôi toàn mặc váy à?

“Em mặc để kỷ niệm ngày không phải lao động đó, hiểu chưa?”

Tôi liếc quanh một vòng, quả nhiên ngoài mấy nhân viên thì chẳng có bóng khách nào.

“Đạo diễn lần này chịu chơi thật, bao luôn cả công viên rộng như vậy.”

Giang Hoài khẽ ho khan hai tiếng, có vẻ hơi chột dạ: 

“Em để ý mấy chuyện đó làm gì? Mau đi chơi đi.”

Tôi chỉ tay về phía tàu lượn siêu tốc ở vị trí cao nhất:

 “Vậy chơi cái kia trước nhé!”

“Em đi trước đi, anh giữ túi cho.” 

Giang Hoài sờ mũi theo phản xạ.

“Không có ai ở đây thì giữ làm gì?” 

Tôi chẳng cho anh ấy cơ hội từ chối, kéo thẳng  tới khu trò chơi.

“Không lẽ… Anh sợ à?” 

Tôi cố tình trêu chọc.

“Sợ á? Làm gì có!” 

Giang Hoài ra vẻ ngạc nhiên, ngay giây sau đã thấy anh ấy ngồi trên tàu, nhắm chặt mắt lại.

“Phụt, còn chưa khởi động mà!” 

Tôi cười nhạo anh ấy, tiện thể chọc chọc vào bàn tay đang bám chặt vào đai an toàn của anh ấy.

Giây kế tiếp, anh ấy nắm chặt lấy tay tôi, cảm giác ấm áp ấy như một luồng điện lan thẳng vào tim tôi.

Trái tim tôi như bị giật mạnh một nhịp, bắt đầu đập loạn lên. Ngoài lúc nhỏ khi hai đứa nắm tay xếp hàng thì bọn tôi chưa từng gần gũi đến thế.

Tàu lượn lao vút đi trong tiếng gió rít, suốt cả chặng, Giang Hoài không chịu buông tay tôi lấy một lần, không biết là vì sợ hay vì gì khác…

Rất nhanh sau đó, tàu dừng lại, Giang Hoài mới giật mình, vội vàng rút tay lại.

“Anh…”

“Khụ, phải công nhận trò này cũng… Khá kích thích đấy.” 

Giang Hoài lại sờ mũi lần nữa, đánh trống lảng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo