Ren Đen - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-5-

 

Từ đó, tôi luôn bắt đầu giả vờ tình cờ gặp Hướng Văn Phỉ.

 

Tôi luôn xuất hiện ở những nơi có mặt hắn, chỉ cần hắn nhìn thấy mình, tôi sẽ chủ động lại gần bắt chuyện vài câu.

 

Tôi cũng nên thấy may mắn vì hắn là một người làm ăn khá lịch sự, ít ra thì khi ở chốn đông người, hắn vẫn sẽ giữ nụ cười thân thiện với tôi.

 

Dù có lẽ hắn chẳng có mấy thiện cảm với tôi,

nhưng chắc chắn tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc với hắn.

 

Đều là người thích đàn ông, chắc chắn hắn cũng hiểu rõ ý đồ của tôi, nhưng hắn lại chẳng từ chối, cũng chẳng đón nhận.

 

Vậy chẳng phải chứng tỏ… Tôi vẫn còn cơ hội sao?

 

Tôi nhờ người bạn trong giới tổ chức một buổi tụ tập, mời luôn cả Hướng Văn Phỉ đến.

 

Ngoài mặt thì chỉ để uống rượu thư giãn, nhưng thực chất là để tôi có thể thuận thế tiến thêm một bước với hắn.

 

Hướng Văn Phỉ là người đến sau cùng, vì bận chút công việc nên đến hơi muộn.

 

Chào hỏi mọi người xong, đến lúc ngồi xuống, hắn lại hơi do dự.

 

"Ngồi đây đi, bên cạnh anh là giám đốc Giang đó, tiện thể hai người làm quen nhau luôn nhé."

 

Người bạn trong giới của tôi đã nói vậy, Hướng Văn Phỉ cũng không tiện từ chối, nhấc chân ngồi xuống cạnh tôi.

 

"Chỉ uống rượu không thì chán quá, gọi vài em gái tới ngồi cùng thôi nhỉ?"

 

Tôi không cùng gu với họ, nên nói đến mấy chuyện như vậy, tôi cũng không ý kiến gì.

 

Có người thì phụ họa một câu, còn mấy người khác cũng ngầm đồng tình.

 

Nhưng tôi để ý thấy suốt cuộc trò chuyện, Hướng Văn Phỉ cũng hoàn toàn im lặng.

 

Lúc mấy cô gái kia tiến lại gần, không biết hắn đã nói gì, chỉ thấy mặt mấy cô gái kia đổi sắc, rồi quay sang ngồi với đám người khác.

 

Điều đó càng làm suy đoán của tôi về xu hướng của hắn trở nên chắc chắn hơn, khiến tôi càng thêm tự tin.

 

Tôi khép nép dịch người ngồi sát lại gần hắn hơn, rồi nâng ly cụng nhẹ vào ly hắn: "Tổng giám đốc Hướng cũng không gần nữ sắc à?"

 

Hướng Văn Phỉ khẽ nhướng mày: "Đây là loại ưu điểm đáng để khoe khoang sao?"

 

Hôm nay tôi cố tình mặc một chiếc áo sơ mi thấp cổ, lúc này, hàng khuy áo đã được tôi gỡ xuống tới tận ngực.

 

Tôi cố ý nói bằng giọng điệu mập mờ: "Anh hiểu ý tôi không phải thế mà."

 

Nhưng hắn vẫn dửng dưng, chẳng mảy may hiểu phong tình:"Xin lỗi, tôi không hiểu."

 

Tôi vẫn luôn rất tự tin về ngoại hình của mình, hắn càng khước từ lời gợi mở của tôi như thế, lại càng khiến tôi dấy lên ham muốn chinh phục mạnh mẽ hơn.

 

"Nơi này không tiện nói chuyện…"

 

"Hay là chúng ta qua chỗ khác nhé?"

 

-6-

 

Tôi đưa Hướng Văn Phỉ lên lầu.

 

Tôi không ngờ hắn lại chịu lên theo tôi, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Chuyện hôm nay có thể tiến triển đến mức này là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

 

“Cậu gọi tôi lên đây chỉ để đặt phòng à?”

 

Chứ còn vì cái gì nữa?

 

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng tất nhiên tôi không dám nói ra. Dù sao tôi cũng chưa cầm thú đến độ vừa mở miệng đã định làm liền đâu.

 

Tôi lấy thẻ phòng điện tử từ lễ tân rồi giơ lên trước mặt hắn: “Vừa nhìn là đã biết tổng giám đốc Hướng không thường lui tới mấy chỗ thế này.”

 

“Chỉ là ngâm mình thôi mà.”

 

Lúc uống rượu, qua cổ áo hắn, tôi thấp thoáng thấy lớp nội y sẫm màu bên trong. Nếu có thể tận mắt nhìn thấy vẻ ngoài đạo mạo giả trân của hắn bị lột bỏ, thì cảnh tượng ấy sẽ... Gợi cảm đến mức nào đây nhỉ?

 

Ngoài dự đoán của tôi, Hướng Văn Phỉ không từ chối.

 

Mỗi bồn tắm đều có phòng riêng, kèm theo một phòng thay đồ riêng.

 

Chúng tôi một trước một sau bước vào, tôi tiện tay khép cửa lại.

 

Tim tôi đập thình thịch, không chỉ vì được ở riêng với người mình thích, mà còn vì đang mong chờ cảnh sắp tới.

 

Lúc thay đồ, tôi còn tỏ vẻ giữ kẽ một chút: “Hay là... Tổng giám đốc Hướng thay trước đi...”

 

Hướng Văn Phỉ lập tức ngắt lời tôi: “Đều là đàn ông cả, chỉ là thay đồ thôi mà, thay cùng lúc luôn đi.”

 

Tôi còn chưa kịp nghĩ sao hắn thoải mái vậy, thì Hướng Văn Phỉ đã bắt đầu cởi đồ.

 

Hắn quay lưng về phía tôi, tôi thấy rõ từng chiếc cúc đang dần được hắn tháo ra.

 

Tôi vô thức nuốt nước bọt, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt mình lúc đó lộ liễu đến mức nào.

 

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, khi đầu ngón tay Hướng Văn Phỉ vén cổ áo lên, để lộ tấm lưng...

 

Tôi như hóa đá.

 

Giống như việc tôi không thể lường trước chuyện Hướng Văn Phỉ sẽ chịu đi tắm cùng tôi, tôi càng không thể lường được… Hắn không phải kiểu người thích mặc đồ lót ren đen như tôi tưởng…

 

Mà vì tôi cận nên mới không nhìn rõ... Đó chỉ là hình xăm kín cả lưng!

 

Tôi sợ đến mức mềm nhũn cả người, không dám tưởng tượng mình vừa tán tỉnh trúng kiểu người gì.

 

Hướng Văn Phỉ nào có phải không hiểu chuyện gì!

 

Rõ ràng là cố tình thả sói vào nhà, cố ý để tôi thấy, tiếp theo không phải hắn định sẽ thủ tiêu tôi đấy chứ?

 

Trong đầu tôi lúc ấy chỉ còn một chữ…

 

“Chạy!”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo