Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-7-
“Giang Hoán.”
Tôi vừa mới dịch chân một chút, tiếng gọi của Hướng Văn Phỉ đã khiến tôi đứng sững lại tại chỗ.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Ừm?”
Trong ánh nhìn của tôi, Hướng Văn Phỉ từ từ xoay người lại, khóe môi hắn mang theo một nụ cười nhàn nhạt khó đoán: “Đẹp không?”
Da mặt tôi vốn dày, thấy hắn không tỏ vẻ ghét bỏ gì thì cũng yên tâm phần nào. Tôi thành thật gật đầu: “Đẹp.”
Phải đến giây tiếp theo, tôi mới hiểu vì sao vừa rồi hắn lại gọi cả họ tên tôi ra.
“Thật ra từ lần hội nghị đấu thầu đó, tôi đã hiểu rõ ý đồ của cậu rồi.”
Sau khi cởi áo, vẻ ngoài nho nhã của hắn lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ kiêu ngạo và bất kham.
“Nếu chỉ muốn chơi đùa thì tôi sẽ chơi với cậu.”
Mười phút trước, nếu nghe được câu này, chắc chắn tôi sẽ rất vui.
Nhưng bây giờ tôi lại bắt đầu soi từng chữ… Nếu? Chỉ?
Tôi hỏi ngược lại: “Vậy anh muốn chơi kiểu gì?”
“Tôi chưa từng thử với đàn ông.”
“Nhưng nếu cậu có thể khiến tôi yêu cậu…”
Một luồng hơi nóng tràn lên ngực tôi, cổ họng tôi bỗng khô khốc lạ thường.
Thấy hắn không định nói tiếp, tôi hơi nhướng mày, kêu nhẹ một tiếng: “Hửm?”
Hắn tiến lại gần thêm vài bước, nụ cười trên mặt mang theo vẻ xa lạ: “Chọc cậu thôi.”
“Tôi không phải gay.”
“Dù có là thế đi nữa… Thì tôi cũng sẽ không thích cậu.”
Tôi là kiểu người càng bị từ chối càng lao đầu vào, càng khó càng hăng.
Nghe hắn nói không thích tôi, thật ra tôi không thấy quá buồn.
Nhưng nếu hắn lại đem tôi ra làm trò đùa, xem tôi như trò tiêu khiển thì… Chuyện đó lại khác.
Tôi giận đến mức giật giật thái dương, suýt nữa đã lao lên túm lấy cổ áo hắn.
… Nhưng hắn lại không mặc áo.
Thế nên tôi chỉ đứng yên tại chỗ, nheo mắt lại, liếc xuống phần thân dưới của hắn với vẻ khiêu khích, rồi nở một nụ cười mơ hồ khó hiểu.
Khi thấy hắn bất ngờ cau mày… Tôi biết mình đã đạt được mục đích.
“Được thôi, vậy thì tôi sẽ khiến anh thấy ghê tởm thật sự.”
-8-
Qua hai ngày, đến 20/5, tôi lại đặt 99 đóa hồng đỏ gửi đến quầy lễ tân của công ty hắn.
Tôi đã đút lót cô lễ tân từ trước, theo lời cô ấy kể thì lúc đó Hướng Văn Phỉ chẳng có biểu cảm gì.
Hắn không nhận hoa, cũng không nói phải xử lý thế nào.
Tôi vẫn không nản, ngay hôm sau lại gửi tiếp một bó to hơn nữa.
Sau đó tôi còn liên tục gửi đủ loại quà vặt tới trong suốt một tuần, nhưng Hướng Văn Phỉ thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Không ngờ Hướng Văn Phỉ lại là kiểu người chịu đựng giỏi đến thế, cách "xử lý lạnh lùng" của hắn khiến tôi chẳng biết phải xoay sở từ đâu.
Nhưng hành trình tôi "khiến hắn thấy ghê tởm cho bằng được"… Mới chỉ bắt đầu thôi.
“Này người anh em, tối nay rảnh không? Ra uống rượu nè!”
Lúc nhận được cuộc gọi của Kiều Lạc Nhất, tôi đang vò đầu suy nghĩ phải gửi gì mới có thể khiến Hướng Văn Phỉ chú ý.
Tôi lơ đãng đáp lời: “Không rảnh, nói chuyện với cậu thì có gì hay ho đâu chứ.”
Kiều Lạc Nhất ở đầu dây bên kia sốt ruột hẳn lên, mắng tôi có đối tượng rồi là quên cả anh em.
Tôi đưa điện thoại ra xa một chút, chỉ loáng thoáng nghe được vài câu cậu ta nói.
Nhưng đến câu cuối, tôi lập tức đưa điện thoại lại gần: “Cậu nói gì cơ? Hướng Văn Phỉ làm sao cơ?”
Kiều Lạc Nhất hừ lạnh một tiếng, khinh thường tôi vì "thấy sắc quên bạn".
Nhưng khi biết tôi đang thật sự sa vào lưới tình này, cậu ta cũng không lải nhải thêm, lặp lại lần nữa: “Tôi nói là có người nhìn thấy hắn ở quán ‘bar gay’ tối qua đấy.”
Đệt.
Tôi đặt điện thoại xuống rồi thở dài ra một hơi thật sâu.
Hướng Văn Phỉ, anh còn giả vờ thẳng với tôi nữa à?