Ren Đen - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-9-

 

“Là chỗ này sao?”

 

Tối hôm đó, tôi lập tức phi đến quán ‘bar gay’ mà Hướng Văn Phỉ từng đến.

 

Đây là quán mới khai trương, tôi còn chưa từng ghé qua lần nào.

 

Nhìn từ ngoài vào đã có thể trông thấy được nội thất xa hoa bên trong, đây không phải nơi mà người bình thường có thể tùy tiện bước vào đâu.

 

“Đúng là chỗ này, nhưng…”

 

Giọng của Kiều Lạc Nhất có vẻ hơi do dự: “Cậu muốn tôi cùng đi vào thật à?”

 

Tôi hỏi ngược lại: “Chứ không thì sao?”

 

Kiều Lạc Nhất lập tức xua tay: “Tôi không phải gay!”

 

Tôi chẳng chờ cậu ta từ chối xong đã trực tiếp khoác vai kéo thẳng người vào, không cho phân bua.

 

“Có ai nói cậu là gay đâu, chả lẽ tới bar gay một lần thì thành gay luôn à?”

 

Cậu ta chẳng đẩy nổi tôi, đành phải vừa miễn cưỡng vừa bất lực bước theo vào trong.

 

Hớ…

 

Tuy tôi là gay thật, nhưng cũng chẳng hay lui tới bar gay lắm.

 

Lần đầu tiên tới chỗ kiểu này, tôi đã bị một gã thụ to xác, mặt trét đầy phấn, sáp lại sờ mông, từ đó tôi đã bị dính bóng ma tâm lý rồi.

 

Nhưng nơi này lại khác xa tưởng tượng của tôi.

 

Ở tầng một là các khu ghế ngồi riêng, tầng hai là các phòng riêng, không có sân khấu lộn xộn, âm nhạc cũng theo kiểu mờ ám nhưng thanh tao.

 

Người trong này không quá đông, nhưng khi đảo mắt qua một vòng thì tôi lại tìm được thêm vài “ứng viên làm tim mình đập nhanh” nữa.

 

Chỉ là, dù tôi có thấy rung động đến đâu thì đối với tôi, vẫn chưa thấy ai có sức hút mạnh mẽ như Hướng Văn Phỉ.

 

Trên tầng hai là khu phòng riêng, không thể cứ thế mở cửa tìm người được.

 

Vì vậy, chúng tôi chỉ đành lượn lờ vài vòng ở tầng một.

 

Tôi vẫn đoán được từ đầu là mình sẽ không tìm thấy Hướng Văn Phi, nên chúng tôi định lên tầng hai mở phòng uống chút rượu.

 

“Đệt… Đệt… Mau nhìn sang bên kia kìa!”

 

Vốn đang bực vì không tóm được người, mấy cái thúc cùi chỏ của Kiều Lạc Nhất càng khiến tôi muốn xách cổ ném cậu ta ra ngoài.

 

“Mày thử thúc tao thêm một phát nữa xem… Đệt!”

 

Hướng Văn Phi đang ở khu pha chế.

 

Có lẽ hắn mới đến, còn đang chỉnh lại cúc áo sơ mi.

 

Hôm nay hắn mặc loại sơ mi lụa bóng loáng, bắt mắt, trông hoàn toàn không hợp với khí chất thường ngày của hắn.

 

Tôi đang há hốc miệng chưa kịp ngậm lại, trông bộ dạng đần đến mức không chịu nổi.

 

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh hắn, tôi lại khẽ nhíu mày.

 

-10-

 

Một người đàn ông buộc nửa đầu đang tự nhiên dựa khuỷu tay lên vai Hướng Văn Phỉ.

 

Hai người họ đứng rất gần nhau, như đang thì thầm điều gì đó.

 

Tôi thấy vô cùng bực bội, chẳng buồn để ý tới Kiều Lạc Nhất nữa, bước thẳng tới quầy bar: "Ở đây có món cocktail đặc biệt nào được đề xuất không?"

 

Người đàn ông kia nghe vậy thì lập tức nở nụ cười thân thiện, gương mặt trở nên dịu dàng: "Xin lỗi nhé, bartender mới tới, phải đợi một chút đấy."

 

Bartender à? Là Hướng Văn Phỉ sao?

 

Tôi ngồi xuống trước mặt hai người họ. Lúc này, Hướng Văn Phỉ cũng nhìn thấy tôi.

 

Hình như hắn hơi sững người, nhưng rồi lại như đã hiểu ra điều gì đó, cụp mắt xuống, cúi đầu làm việc.

 

Nhưng tôi cảm nhận được khi Kiều Lạc Nhất ngồi xuống bên cạnh tôi, Hướng Văn Phỉ lại phản ứng nhẹ trong thoáng chốc.

 

Tôi vốn không hay suy diễn, lập tức hỏi thẳng: "Hai người có quan hệ gì vậy?"

 

Vừa dứt lời, người đàn ông buộc nửa đầu kia lập tức hiểu ý. Anh ta bật cười sảng khoái: "Bọn tôi chỉ là bạn thôi."

 

Tính cách của người đàn ông buộc nửa đầu được thể hiện rất rõ ràng… Anh ta là kiểu top vừa nghệ vừa dịu dàng, khiến tôi có thể ngửi thấy mùi của "người cùng loài".

 

Hướng Văn Phỉ vẫn không phản ứng gì, nếu hắn đã muốn giả vờ không quen biết đến vậy thì tôi cũng sẽ sẵn sàng chơi cùng.

 

Tôi chống hai tay lên quầy bar, ánh mắt thì nhìn tới Hướng Văn Phỉ nhưng lời nói lại hướng về người đàn ông buộc nửa đầu: "Người pha chế của tiệm các anh trông cũng đẹp trai đấy."

 

Người đàn ông buộc nửa đầu chớp mắt một cái, nhìn qua nhìn lại hai chúng tôi: "Quán mới khai trương nên tôi kéo hắn đến giúp mấy hôm. Nếu thấy đẹp trai thì phải tranh thủ ngắm đi, vài hôm nữa sẽ không còn được gặp đâu."

 

Tôi nghe vậy thì gật gù, rồi quay sang hỏi người đàn ông buộc nửa đầu với vẻ nghiêm túc: "Này anh đẹp trai, cho hỏi tôi nên xưng hô với anh thế nào?"

 

Người đàn ông kia có vẻ không ngờ tôi lại đổi đối tượng nhanh như vậy, nhưng bản tính anh ta vốn phóng khoáng nên cũng không ngần ngại chìa tay về phía tôi: "Tôi là Hàn Tiêu, chủ quán bar này."

 

Thế nhưng, còn chưa kịp để tôi đưa tay ra bắt lại, một ly rượu đã đột ngột bị đặt chen vào giữa hai người chúng tôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo