Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-11-
Tay tôi lơ lửng giữa không trung, cuối cùng lại đặt lên chiếc ly thủy tinh.
Hàn Tiêu mỉm cười thu tay lại, tôi khẽ gật đầu tỏ ý xin lỗi anh ta.
Sau đó, giọng của Hướng Văn Phỉ vang lên: “Đây là nước chanh đá, mời dùng.”
Tôi đẩy ly về phía Kiều Lạc Nhất, rồi lại quay sang nhìn hắn: “Phiền anh rót thêm một ly cho tôi.”
Chúng tôi cứ trừng mắt nhìn nhau vài giây, chẳng ai chịu mở lời trước.
Kể từ sau lần tụ tập do người bạn trong giới của tôi sắp xếp, chúng tôi đã chưa gặp nhau suốt hai tuần rồi.
Tuy rằng tôi đơn phương theo đuổi hắn, nhưng tôi thật sự không hiểu nổi, dù hắn không quan tâm tôi nhưng sao lại đột ngột làm ngơ thế?
Nếu không thích tôi, vậy sao hắn lại xen vào cuộc trò chuyện giữa tôi và Hàn Tiêu chứ?
Nếu không muốn dính dáng gì đến tôi, vậy sao hắn còn nhìn tôi với vẻ mặt thách thức thế này?
“Nếu cậu khát thì uống ly của tôi luôn đi, tôi không khát.”
Kiều Lạc Nhất lên tiếng, khiến tôi ngay lập tức hối hận vì đã rủ cậu ta đi theo tối nay.
Khát cái đầu cậu ấy! Khát nước có phải vấn đề đâu!
Tôi không kìm nén nổi cảm xúc nữa, lập tức vòng qua quầy bar, kéo theo cả Hướng Văn Phỉ ra ngoài.
Bartender duy nhất trong quán cứ thế bỏ vị trí đi mất.
Chưa đi được bao xa thì hắn đã hất tay tôi ra.
May mà ở đây là góc khuất, có bức tường chắn ngang nên người ở bên kia không trông thấy.
Tôi xoay người lại: “Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi.”
Hướng Văn Phỉ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là trong ánh mắt lại xuất hiện cảm xúc gì đó mà tôi không nhìn rõ được: “Sao vừa rồi lại xen ngang hai chúng tôi?”
Tôi vẫn ôm một tia hy vọng, mong sẽ nghe được một câu trả lời đặc biệt nào đó.
Nhưng câu nói kế tiếp của hắn lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi: “Anh ta là bạn tôi, tôi không muốn cậu tiếp cận anh ta.”
Tôi thấy hắn hơi nhíu mày: “Nói thẳng ra là sau này cậu có thể tránh xa tôi một chút không?”
Tim tôi như bị đâm một nhát thật mạnh.
Dù tôi có mặt dày theo đuổi hắn nhưng cũng chưa từng làm điều gì quá đáng.
Tôi đã sống hơn hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta từ chối thẳng thừng như vậy.
Hồi cấp ba, cậu bạn tôi từng thích cũng còn biết nói một tiếng “xin lỗi”!
Vậy Hướng Văn Phỉ là cái thá gì chứ?
Tôi còn chưa kịp nói gì để vớt vát chút thể diện thì Kiều Lạc Nhất sau một lúc lâu cũng hiểu chuyện, vội chạy lại.
“Giang Hoán! Cậu im lặng kéo người ta đi như vậy là sao, đừng đánh nhau đấy nhé…”
Có người khác ở đây, tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa. Tôi ra hiệu cho Kiều Lạc Nhất rồi quay đầu rời đi.
Cậu ta lập tức hiểu ý, đuổi theo tôi, khoác tay lên vai tôi như thường lệ.
Kiều Lạc Nhất nhìn tôi: “Sao vậy? Trông mặt cậu không ổn chút nào…”
Tôi lắc đầu, không nói một lời.
…
Chỉ là, lúc đó, tôi không hề thấy… Hướng Văn Phỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hai chúng tôi thật lâu.